muốn đến quần đảo Meppers."
“Ngươi không phải nói với ta là tới đây để thu mua tài liệu yêu thú sao, ngươi
gạt ta à?"
"Đúng vậy, chính ngươi cũng đã nói tiền trợ cấp nghỉ hưu sớm chỉ có năm mươi
phiếu điểm, ngươi nói đi, ta có nên lừa ngươi hay không?"
"A, nhưng nhìn các ngươi cũng không giống như là đang bị truy nã."
"Dù sao thì hành tung của chúng ta cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng."
"Có thể liên lụy đến ta không?"
"Cũng không khống chế được."
"Quần đảo Meppers sắp có chiến tranh, các ngươi đến đó làm cái gì, đi trải
nghiệm và quan sát đời sống à?"
"Lần này thật sự ta không có lừa cô, cô đoán đúng."
"Vậy thì rất tiếc rồi, bởi vì gần đây có một ngọn núi lửa gần khu vực này phun
trào, dẫn đến sóng năng lượng bị ảnh hưởng, vì lý do an toàn, trận pháp dịch
chuyển chỉ mở vào lúc ban ngày, cho nên các ngươi muốn dịch chuyển thì cũng
phải nghỉ lại ở nơi này một đêm.”
Neo nhẹ gật đầu, nói: "Vậy thì nghỉ ngơi đi, cảm ơn sự sắp xếp ăn uống ngủ
nghỉ của cô."
"Khỉ gió, nhiệm vụ của ta đến đây đã kết thúc, ta đề cử cho ngươi một quán trọ,
ở đây có một quán trọ tên là Macachi, giá cả với điều kiện ở đó cũng có thể
chấp nhận được.”
Nói xong, Yaoqi thật sự khởi động xe buýt quay đầu trở về.
Neo hô với mọi người: "Được rồi, chúng ta sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm,
mọi người nhớ kỹ ban đêm nên giặt giũ, ủi phẳng thần bào một chút, ngày mai
lúc chúng ta đến quần đảo Meppers, quần áo chắc chắn phải ngăn nắp, thể hiện
ra vẻ cao ngạo và thái độ coi thường người khác của chúng ta, đã rõ chưa?
Karen, cậu thuật lại một chút."
Karen mở miệng nói: "Ngày mai cứ diễn theo bản sắc của chúng ta đi.
"Vâng, đội trưởng!"
Đám người bắt đầu đi về hướng thị trấn, Neo đi ở trước nhất nói với Karen:
"Diễn xuất theo bản sắc, nghe cũng hay đấy, xem ra ta vẫn không quen dẫn dắt
đám thuộc hạ là công tử tiểu thư này."
"Trì hoãn một đêm không có sao chứ?"
"Vừa lúc ta có thể sắp xếp thời gian sau khi đến quần đảo Meppers. Không, ở
cái khu buôn lậu này chắc chắn có đoàn buôn lậu dưới quyền của Nguyệt Nữ
Thần Giáo, ta đi tìm bọn họ để trực tiếp thông báo, để bọn họ chuẩn bị công
việc tiếp đón vào chào mừng ngày mai, ban đêm đi quả thật cũng không tiện,
ban ngày mới có hiệu quả.
A, phía trước là cái nhà trọ kia, cậu đi mướn phòng đi, ta đi thông báo trước."
"Được rồi, trung đội trưởng."
"Gọi ta là đoàn trưởng.
"Được rồi, đoàn trưởng."
Ông chủ của quán trọ Macachi là một người đàn ông trung niên để râu quai nón,
lúc này hắn ta đang ôm một người phụ nữ trang điểm đậm mà ngồi ở đằng sau
quầy lễ tân, khi bọn người Karen bước đến yêu cầu thuê phòng, tay của ông chủ
còn để trong váy của người phụ nữ kia mà không lấy ra, ngược lại lộ ra một
hàm răng vàng khè, cười càng vui vẻ hơn.
Karen khẽ nhíu mày, quán trọ kiểu này đã là không tệ ở trong miệng của Yaoqi,
vậy thì mức độ chỉnh thể của mấy nhà trọ trong khu này phải tồi tệ đến cỡ nào.
"Được rồi, tất cả phòng trên lầu ba là của các ngươi."
Ông chủ thu phiếu điểm, một tay ném ra một cái chìa khóa.
Karen hỏi: "Chỉ có một cái chìa khóa?"
Ông chủ đương nhiên nói: "Tất cả tám phòng trên lầu 3 đều là một loại khóa
cửa, lại lén nói cho ngươi, lầu hai và lầu bốn cũng giống như vậy, ha ha ha."
"Ta còn cần đồ ăn.”
"Không có vấn đề, đã bao gồm trong tiền phòng. Nhưng mà, ngươi có cần thêm
nam nữ phục vụ gì không? À, ở chỗ này của chúng ta còn có người cá đấy, ha
ha, nếu cần thì ta có thể sắp xếp giúp ngươi, nhưng cần phải thu phí thêm.”
"Không cần."
"A, đúng vậy, các ngươi cũng có mang theo mà, ha ha, chỉ có điều là nam nhiều
nữ ít, không đủ dùng nha, trong các ngươi ai thân thể tốt thế?"
Ánh mắt hèn mọn của ông chủ đảo qua trên người của Ashley, Blanche và
Philomena.
"Ha ha." Karen cười.
"Ha ha ha." Ông chủ cũng cười.
Karen nhìn về phía Philomena, hỏi: "Cô đang chờ cái gì?"
Philomena sửng sốt một chút, hỏi: "Lên lầu sao?"
"Không, cô không tức giận sao?"
"Tức giận."
"Vậy cô còn chờ cái gì."
"A, được rồi."
Philomena biến mất, xuất hiện ở sau lưng ông chủ.
Ông chủ sửng sốt một chút, ánh mắt của cô gái điếm ngồi trên đùi hắn lập tức
biến đổi, hai tay dài ra chụp về phía Philomena, Philomena phất một bàn tay
đánh bay tín đồ Mills này.
Ông chủ thì rút từ dưới quầy ra một con dao, trên thân dao phóng ra ánh sáng
màu xanh lam, nhưng Philomena đá một cước, đá dao găm xuống dưới nền
gạch, ông chủ dùng sức nhổ lên nhưng không nhổ ra được. Ngay sau đó,
Philomena đưa tay vỗ vào cổ ông chủ, đập cả người hắn dính vào trong ngăn
kéo dưới quầy.
"̀m!"
Quầy lễ tân bị đập nát, nửa người trên của ông chủ bị cắm đầy gai gỗ.
Philomena giơ chân lên, đạp vào mặt của hắn, đá bay cả người hắn ra ngoài, đập
vào trên cây cột rồi trượt xuống, cơ thể vẫn còn động đậy, xương cốt gãy không
ít, nhưng mạng vẫn còn.
"Có thể giết hắn sao?" Philomena hỏi.
Ông chủ nằm trên mặt đất ngẩng đầu lên, càng không ngừng lắc đầu mà tiến
hành cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi. Tôi sai rồi. Tôi sai rồi..."
Karen trả lời: "Nếu bữa tối không hài lòng mà nói thì lúc sáng mai trả phòng có
thể thuận tay giết hắn.”
"Được rồi."
Sau khi hù dọa ông chủ quán trọ xong, Karen dẫn mọi người lên lầu, lúc phân
chia phòng, Karen là một mình một phòng.
Trong phòng xem như cũng sạch sẽ, Karen đặt Pall đã ngủ say lên giường,
Kevin thì tự mình kiếm một tấm thảm, nằm xuống ở bên giường mà nghỉ ngơi.
Karen thì lấy quyển bút màu đen kia ra khỏi ba lô, lật đến một tờ mới nhất, viết
lên phía trên:
"Ta biết ngày mai sẽ là lúc bắt đầu đánh cược, nhưng trong lòng ta ngược lại
không cảm thấy có gì thấp thỏm;
Ta không cảm thấy là nội tâm của mình rắn rỏi đến nỗi giữ vững bình tĩnh, mà
là bởi vì ta biết những dân cờ bạc khi thật sự đã đỏ mắt, lúc đứng trước chiếu
bạc, bọn họ có thể tình nguyện tin tưởng rằng mặt trời mọc lên từ phía tây
nhưng cũng sẽ không tin tưởng rằng mình sẽ thua. Người thua càng thảm thì
trước đó là những người thường cảm thấy mình đã thắng chắc."
Viết xong đoạn văn này, Karen bỏ quyển bút ký lại vào trong ba lô, đi vào
phòng tắm, ngẩng đầu, nhìn xem chính mình trong chiếc gương phía trên bồn
rửa mặt. Tóc mái hơi ướt, ánh mắt bình tĩnh.
Sau một khắc, Con Mắt Ám Nguyệt, trong nháy đỏ lên.
Ừm
Chỉ là để phù hợp với hoàn cảnh.