Karen nhìn xem bức tranh này, trầm tư thật lâu.
Anh không tin tưởng rằng ngài Bede sẽ chuyên vẽ về một bức tranh thuần túy
về tình yêu để đưa cho mình, nếu như thật sự có vẽ, ông ấy càng nên tặng nó
cho Piaget thì đúng hơn.
Ý trong bức tranh của Bede cũng rất rõ ràng, vị trí của Bích Thần cao cao tại
thượng mà Lynda đang lao đến, đã bị Piaget thay thế. Chỉ rõ rằng, Piaget là
Bích Thần đời sau.
Nhưng loại chỉ rõ này, lại có vẻ giống như chơi chà chòi, có chút quá nguệch
ngoạc và đơn giản, nhưng hết lần này tới lần khác, dùng "Thần" để chơi nhà
chòi, lại lộ ra vẻ rất thiếu tôn trọng, dù gì thì điều mà tín đồ kiêng kỵ nhất đó
chính là suy diễn về Thần.
Mà lại, trong này lại cất giấu một sự ám chỉ, một vị họa sĩ có thể tiên đoán Bích
thần đời sau là ai...... Địa vị của ông ta lại nên định nghĩa như thế nào? Điều này
khó tránh khỏi việc rơi vào trong một nghịch lý: Chỉ có Bích Thần đời sau mới
có thể tiên đoán ra ai là Bích Thần đời sau, nhưng hết lần này tới lần khác ông
ta lại tiên đoán ra người khác?
Karen nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn xem hai bóng người đang ôm túi lớn túi nhỏ
đi về nơi cuối phố, trong chốc lát, anh cũng không biết mình bây giờ nên biểu lộ
ra vẻ mặt nghiêm túc trang trọng hay là nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Xem ra, vẫn là nên ít tiếp xúc với đám người của Bích Thần Giáo, bọn họ
không chỉ là một đám bệnh nhân tâm thần, còn biết cách đem bệnh tâm thần của
mình ảnh hưởng đến người khác. Bỏ bức vẽ vào trong túi, Karen đi tới quầy lễ
tân, Muri vừa lúc đứng ở nơi đó chuẩn bị tính tiền.
"Để ta."
Karen đưa tay khoác lên trên vai Muri.
Muri quay đầu nhìn về phía Karen, cười nói: "Không có ý giành với anh, tôi chỉ
muốn lấy thêm mấy bình rượu ngon và vài gói thuốc lá xịn mà thôi.”
Mấy người phục vụ ở quầy lễ tân đưa rượu và thuốc lá đưa tới, bởi vì quá mức
quý giá, phía trên lại còn có dán giấy niêm phong, cần phải để cho khách hàng
thấy.
"Cậu điên rồi sao, cái này cũng không rẻ đâu." Karen cười mắng.
"Cho nên, ta vốn là muốn cầm trộm vào, chờ sau khi ăn xong thì cho anh một
điều bất ngờ khi tính tiền."
Mấy người phục vụ ở quầy lễ tân nhìn xem hai người, hỏi: "Thưa hai ngài, còn
cần mở giấy niêm phong sao?"
Muri chỉ chỉ Karen, nói: "Hỏi anh ta đi."
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Mở giấy niêm phong đi."
"Được rồi, thưa ngài."
Karen lấy phiếu Trật Tự ra, hỏi: "Tính tiền cả hai phòng ăn."
Muri cầm lấy thuốc lá và rượu, hỏi: "Thế nào, sợ tôi tiếp tục kêu thêm à, lấy đủ
rồi, không kêu thêm đâu, tôi còn có thể mang phân nửa số này về từ từ mà hút
với uống sau.”
"Chỉ là tiện thể mà thôi."
"Yên tâm, không có người dành việc tính tiền cùng với đội trưởng của chúng ta
đâu, tất cả mọi người đều rất tuân theo mệnh lệnh của đội trưởng, ha ha."
Lúc tính tiền, Karen nhìn lướt qua hóa đơn, yên lặng móc ra thêm mấy tờ phiếu
từ trong túi ra mà bỏ vào.
Sau khi trở về phòng ăn, tất cả mọi người đều đã ăn gần xong, bây giờ chủ yếu
là uống rượu rút thuốc lá và tán gẫu, trò chuyện một chút, rất nhanh thì đến chủ
đền kế hoạch trong tương lai.
Muri đề nghị: "Như vậy đi, chúng ta cùng nhau góp tiền mua một căn nhà ở
thành phố York đi, mọi người ở cùng một chỗ, về sau làm nhiệm vụ và liên lạc
thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”
Karen không khỏi nghĩ đến khu chung cư mà mình ở trước đó, chung cư Ellen.
"Việc này, giao cho ta sắp xếp đi."
Để trang viên Ellen sắp xếp một khu nhà trong chung cư, để riêng cho bọn
thuộc hạ của mình ở lại, khoảng cách cũng rất gần với Nhà Tang Lễ của mình,
thuận tiện điều động người.
"Cảm ơn đội trưởng!"
"Ha ha, đội trưởng là tốt nhất rồi."
Karen mỉm cười gật đầu, về sau nếu có tang lễ gì, nhân viên hỗ trợ cũng có rất
nhiều;
Thiếu gia nhà Benda khiêng quan tài, sĩ quan Kỵ Sĩ Đoàn tương lai mở đường,
một loạt Mục sư hát bài vãn ca, nghe rất có thể diện, cần phải lấy thêm phí.
"Chờ đến khi tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật của chúng ta thành lập, mọi người tập
hợp đầy đủ ở thành phố York, tiếp đó chúng ta sẽ rất bận rộn, điều này, hi vọng
mọi người có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Mục đích của lần cải cách do ban lãnh đạo ban hành lần này, chúng ta tạm thời
không thảo luận, nhưng không thể phủ nhận một việc đó là các tiểu đội Đòn Roi
Kỷ Luật được thành lập từ những người trẻ tuổi ưu tú chắc chắc sẽ là những tiểu
đội sáng giá trong tay của các đại khu.
Làm tốt, thì chúng ta rất dễ lập được thành tích, về sau con đường sẽ càng suôn
sẻ, làm không tốt, bất cứ thất bại nào đều sẽ được phóng đại dưới ánh đèn sân
khấu, cho nên đây là áp lực, cũng là động lực.
Nhưng ta tin tưởng thực lực của chúng ta, cũng tin tưởng tố chất chúng ta,
chúng ta bây giờ còn trẻ, tuổi trẻ, có nghĩa rằng có vô hạn khả năng. Tin tưởng
ta, tin tưởng bản thân chúng ta, chúng ta chính là tương lai của Trật Tự Thần
Giáo! Cạn ly!"
"Cạn ly!"
"Cạn ly!"
Liên hoan tiếp tục kéo dài đến ba giờ rưỡi chiều, mọi người rời khỏi nhà hàng
rồi lên xe ngựa, không ai muốn trở về sớm như vậy, đương nhiên, bởi vì
Richard không ở nơi này, cũng không ai đề nghị đên phòng vẽ tranh để trải
nghiệm một chút tập tục văn hóa nơi này.
Cuối cùng, dưới lời đề nghị của Bart và Mas, xe ngựa chạy ra khỏi thành, lại
không đi về hướng trụ sở của sứ đoàn, mà là đi về hướng của Cánh Cổng Luân
Hồi.
Ngày trở về cũng không quan sát kỹ, bây giờ trái lại là có thể đủ tốt thời gian để
thưởng thức "Phế tích chiến tranh" này.
Công việc xử lý hiện trường bước đầu đã hoàn thành, bây giờ cũng không có
khả năng thấy người bị thương nằm ở đây, nhưng công việc dọn dẹp tử thi vẫn
còn chưa kết thúc.
Không chỉ có xác của những sinh vật vong linh kia, còn có rất nhiều thi thể của
thần quan, phần việc xử lý này rất quan trọng và cũng cực kỳ tốn thời gian.
Đương nhiên, vấn đề ở đây cũng không phải là vì tôn trọng thi thể, mà là để
"Thu về sử dụng”.
Cơ bản mỗi cái giáo hội đều có điều lệ về việc thu hồi lại thi thể của thần quan,
thực lực khác biệt, tín ngưỡng khác biệt, cùng với độ hư hao của cơ thể khác
biệt khi thu hồi cũng có yêu cầu khác nhau.
Khi xe ngựa chạy đến gần, nhìn thấy từng đội từng đội tín đồ Luân Hồi đang
vận chuyển và sắp xếp thi thể.
Tất cả mọi người trong xe ngựa đều mang theo tâm thái "Tham quan" mà quan
sát bốn phía xung quanh, ngay cả hai cô gái trong đội là Ashley, Blanche thì
cũng không chảy nước mắt gì, ngược lại cảm thấy rất mới lạ.
"Ngày đó khi trở về, cũng không phát hiện có nhiều người chết như vậy." Muri
nói.