"Nhưng nếu như Karen xây thêm một cái đập nước có thể khống chế ở chỗ tiếp
nối với ta mà nói,
Lúc ta cần hoặc là lúc cậu ta cần, cậu ta có thể khống chế, để truyền cho ta.
Lượng nước này sẽ đi qua ta, sau đó lại chảy vào trong ngón tay kia, ta chỉ có
tác dụng của một ống dẫn nước.
Nhưng ở trong một quá trình ngắn ngủi này, sức mạnh của ta sẽ tăng lên một
mức độ, thậm chí ta có thể từ mèo biến thành người trong thời gian ngắn?"
"A gâu gâu gâu!"
"Việc này vốn là không cách nào thực hiện được, nhưng nội tình của bản thân
Karen vốn rất dồi dào, thậm chí thường thường cậu ta cảm thấy phiền não bởi vì
góp nhặt quá nhiều mà không cách nào giải phóng nó một cách hiệu quả!
Cộng thêm khả năng khống chế đối với năng lượng của Karen, cậu ta là có thể
làm được.
Dưới tình huống bình thường, sau khi cậu ta truyền sức mạnh vào cơ thể của ta,
những năng lượng này sẽ theo bản năng mà chảy trở về, cho nên căn bản cậu ta
cũng không cách nào có thể truyền sức mạnh cho ta, ta cũng không cách nào có
thể thực sự tiếp nhận được. Sau khi có cái miệng cống này, trước tiên cậu ta có
thể truyền năng lượng vào, sau đó đóng miệng cống lại, những năng lượng này
sau khi mất đi liên hệ cùng với bản thể của bọn chúng cũng chỉ có thể dựa vào
phía ta, cuối cùng lại chảy vào trong ngón tay kia, ta thì có thể mượn cơ hội này
để có thể tăng cường sức mạnh trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Nếu như việc này thật sự thành công, chỉ cần Karen đồng ý, thì có thể biến
thành người hỗ trợ!"
"Gâu!"
"Nhưng vấn đề lại xuất hiện, việc này dù muốn làm được thì độ khó cũng quá
lớn, cha mẹ của Ashley vốn là làm không được, xem như là một đám bác sĩ thú
y ưu tú nhất trong cả cái tổ chức này, cũng không có cách nào làm cuộc giải
phẫu này thành công.
Bởi vì, ta và Karen ký kết khế ước quan hệ cộng sinh trên phương diện linh hồn,
mà năng lượng linh tính lại chuyển đi qua lại thông qua môi giới là thể xác.
Cho nên, từ nơi nào mới có thể tìm được một cái miệng cống mà có thể để cho
linh hồn và thể xác đồng thời có thể kết nối để cùng lúc?
Mà cái miệng cống còn phải hoàn toàn do ta... A không, là do Karen khống chế,
để cậu ta quyết định chốt mở và khóa kín.
Tìm không thấy, hoàn toàn tìm không thấy, tìm thấy cũng không lắp đặt được.
Miệng cống và lắp đặt kỹ thuật, đều không phải thứ mà chúng ta bây giờ có thể
có được, thậm chí ta hoài nghi khả năng này là lĩnh vực mà chỉ có Thần có thể
chạm vào, hoặc là có một Dis khác trong lĩnh vực này xuất hiện, không, không
chỉ có Dis, bên người còn phải có một cộng sự giống như của Dis là lão Hoven.
Ai, tốn công mừng hụt một hồi."
Pall chủ động trược xuống từ trên lưng của Kevin, mình một cô có chút do dự
mà bước về phía trước, cô mèo thở dài.
Sự đả kích lớn nhất trên đời này, đó là trong lúc ngươi cảm thấy tuyệt vọng
bỗng nhiên có người cho ngươi hi vọng, sau đó người đó lại nói cho ngươi biết,
ha, đây chỉ là đùa mà thôi.
Nhìn xem Pall lúc này, Kevin trừng mắt nhìn, duỗi ra móng vuốt, sờ lên cái đầu
trụi lủi của mình, sau đó đi đến trước, lắc lắc cơ thể, ra hiệu Pall ngồi lên.
"Không cần, ta muốn ở một mình, ta muốn yên tĩnh một chút, ta không sao, ta
có thể tự mình điều chỉnh tâm trạng cho tốt, nếu như ngày mai Karen có thể nấu
cho ta một bát canh chua cá, bây giờ ta thậm chí có thể cảm thấy tốt hơn."
Kevin duỗi chân chó ra, ngăn cản Pall.
"Gì nữa?"
"Gâu."
"Cánh Cổng Luân Hồi?"
"Gâu."
"Cánh Cổng Luân Hồi đã hoàn thành việc Trật Tự hóa ở trong cơ thể của
Karen!"
...
"Cậu Karen, rất hân hạnh được biết cậu, cậu có thể gọi ta là Angie."
"Chào cô Angie."
"Không, gọi ta là tiểu thư."
"Thật xin lỗi, tiểu thư Angie."
Người phụ nữ mới hơn bốn mươi tuổi này dáng người cũng rất đầy đặn, cô ta
không có mặc thần bào Trật Tự, mà là một bộ quần áo nghiên cứu màu trắng,
giống như là mới tan ca làm xong, nhưng trên thực tế, cô ta là chủ quản việc
hành chính, cũng không liên quan đến nghiên cứu.
Cô ta cũng rất xinh đẹp, có cảm giác giống như sữa rơi lên cánh mật ong vậy.
Lúc đi ở trên đường, tỉ lệ người khác quay đầu nhìn lại chắc chắn rất nhiều, nhất
là nốt ruồi trên khóe miệng kia, tô điểm thêm cho gương mặt và đồng phục vừa
đủ.
Sau khi cùng bắt tay cùng với cô ta, Karen rất lễ phép mà dời ánh mắt đi.
"Ta sẽ nói thẳng trực tiếp, anh của ta là Bernie. Campe, là bộ trưởng bộ hậu cần
Trật Tự Thần Giáo ở đại khu thành phố York, cậu có biết không?"
"Rất xin lỗi."
"Không có việc gì, cậu cũng cực kỳ thẳng thắn, phần lớn chủ quản các bộ môn
ở trong Đòn Roi Kỷ Luật nhiều khi đều chỉ có một tấm bảng chức danh, quyền
quản lý mỗi tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật thực tế vẫn ở trong tay của ban quản lý
của đại khu.
Bây giờ không phải là vừa lúc đang có xu hướng cải cách sao, về sau thì địa vị
của các bộ môn trong Đòn Roi Kỷ Luật chắc chắn sẽ được tăng lên, cho nên anh
của ta là Bernie trong tương lai sẽ cạnh tranh vị trí chủ quản của Đòn Roi Kỷ
Luật ở đại khu thành phố York, cũng chính là Người Cầm Roi phụ trách hệ
thống của cậu ở đại khu.
Anh trai ta rất thưởng thức cậu, anh ấy hi vọng cậu có thể mang theo tiểu đội
của mình đứng ở phía bên cạnh..."
Đối phương không thèm nói nhảm, gặp mặt thì cực kỳ trực tiếp, Karen cũng
nhất định phải dùng thái độ tương ứng để đối đáp lại:
"Độ khó, rất lớn."
"Độ khó gì? Là việc Bernie giành được vị trí Người Cầm Roi của đại khu hay
vẫn là việc cậu đứng ở bên phe anh ấy?"
"Đương nhiên là việc ngài Bernie giành được vị trí Người Cầm Roi của đại
khu."
Một vị bộ trưởng phụ trách quản lý hậu cần, trực tiếp đi cạnh tranh vị trí của
người đứng đầu, có thể thấy rõ độ khó rất lớn.
"Đây cũng không phải là chuyện mà cậu cần để ý, anh trai của ta cũng không
cần cậu phải làm giúp việc gì, chỉ là hi vọng có thể thông qua sự kiện này để
chúng ta có thể ký kết một chút hữu nghị... Được rồi, hữu nghị cũng chưa nói
tới, chỉ là một chút ấn tượng tốt giữa hai bên thôi."
"Tôi đã có ấn tượng tốt với tiểu thư và ngài Bernie."
"Ha ha, đúng vậy, chính là ý như vậy, dựa trên điều kiện tiên quyết đó là lợi ích
cá nhân không bị tổn thất, nếu có thể thì chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau, cậu chỉ
cần nhớ kỹ có vị cấp trên ở đại khu là Bernie, em gái của hắn, đã từng giúp một
chút cho cậu, vậy là được rồi."
"Đương nhiên, tôi sẽ không quên."
"Tốt, cứ như vậy, vậy ta đi trước." Angie đứng người lên muốn rời khỏi.
Celina mở miệng hỏi: "Thưa ngài, không ở lại cùng dùng bữa tối sao?"