trước.
"À khoan, chờ thêm chút nữa."
"Ừm?"
"Cậu có sở thích gì sao, cậu biết đấy, có nhiều thứ nếu quy đổi ra phiếu điểm thì
rất lỗ, bán đi và mua về không phải cùng một cái giá."
"Chắc là sách."
"A, người nhà Naton không có thói quen giữ sách, cho nên bọn hắn mới ngu
xuẩn đến thế."
"Vậy thì phiếu điểm đi."
"Được rồi, đi đi, trước hết cứ như vậy, cậu trở về nghỉ ngơi một chút đi, không
phải nói còn muốn chuẩn bị tang lễ cho Thẩm phán quan Pavaro sao, thời gian
xác định rõ thì nói cho ta biết."
"Được rồi."
"Chờ thêm chút nữa!"
"Còn có việc gì?"
"Cậu thăng cấp rồi à? Phán quyết quan?"
"Ừm."
"Vậy thì chắc là ở dưới đã xảy ra vài việc phải không?"
"Đúng thế."
"Có đáng giá để kể cho ta nghe không?"
"Đáng giá."
"Có đáng giá để bây giờ ta bỏ qua công việc đang làm để nghe cậu kể hay
không?"
"Không đáng."
"Được, vậy thì chờ ta làm xong việc, cứ như vậy đi."
"Ừm."
Karen đi ra khỏi biệt thự nhà Naton, khởi động xe limousine, vừa lùi vừa tiến cả
một hồi mới có thể lấy xe ra khỏi mà không bị xước chỗ nào.
Thật ra thứ như xe thì hơi có chút xước cũng chả chuyện bình thường, chủ yếu
là do Karen chịu không được việc Neo lải nhải sau khi phát hiện ra, hắn yêu quý
chiếc xe này như tính mạng của mình.
Karen vốn dự định về tòa nhà tổng bộ một chuyến, bàn giao công việc một chút
rồi về nhà chơi với mèo, nhưng vừa lái xe ra ngoài không được bao xa, đã nhìn
thấy một bà lão đang đứng ở giao lộ, ánh mắt, ngắm nhìn biệt thự nhà Naton ở
phía xa xa.
Bên cạnh bà lão là Philomena đang đứng.
Phu nhân Filsher?
Karen khẽ nhíu mày, thật ra bây giờ anh trở về tòa nhà cao ốc còn có một việc,
đó chính là đi thăm dò tình trạng của Dalis một chút, nhưng không nghĩ tới,
trước hết lại đụng phải Philomena và bà nội của cô ta.
Cũng may là Karen không có nghe theo lời lải nhải của Neo về việc tiết kiệm,
anh vẫn quen với việc kích hoạt trận pháp ẩn nấp trong lúc đang lái xe, cho nên
khi anh lái xe ngang qua cái giao lộ này thì phu nhân Filsher và Philomena cũng
không phát hiện anh.
Trừ phi bây giờ mình dừng xe lại hoặc là làm ra hành động đặc biệt gì, nếu
không trong mắt của bọn họ, chiếc xe limousine này sẽ "Cực kỳ bình thường".
Karen không có dừng lại, mà là lái xe qua một quãng xa, mình tự xuống xe rồi
quay trở lại, vốn muốn tìm một vị trí để cẩn thận quan sát đôi bà cháu "Tình
cảm thâm hậu" này một chút, nhưng rất nhanh, anh đã nhìn thấy Philomena
ngồi trên một chiếc xe đang chạy đến đây, người lái xe, chính là Richard, ngồi
phía sau thì là Leon.
Richard phát hiện Karen, lập tức dừng xe lại.
"Karen!"
"Đội trưởng!"
Karen đi tới, Philomena ngồi ở vị trí kế bên tài xế lập tức xuống xe mở miệng
nói: "Bà nội của ta đã trở về."
"Ngươi ngồi xe của ta."
"Được rồi, đội trưởng."
Karen phất phất tay với Richard và Leon, mang theo Philomena ngồi vào xe
limousine.
"Bà nội của ta cực kỳ chú ý đến chuyện của nhà Naton." Philomena nói, "Trước
đây, ngoại trừ đuổi theo người kia, ta gần như chưa từng thấy qua bà nội quan
tâm những chuyện khác đến như vậy."
"Bà ấy có phải bảo cô đi xem xét tình trạng của Dalis hay không?"
"Đúng vậy, bà dặn ta trở về xem xét, ta chuẩn bị xin chỉ thị của ngài, đội
trưởng."
"Dalis sẽ không bị giam quá lâu, có lẽ ngày mai sẽ được thả ra, bà của cô sẽ tự
biết."
Karen nhíu nhíu mày, đưa tay mở ra ngăn kéo, quả nhiên, từ bên trong tìm được
thuốc lá của Lôi Đình Thần Giáo.
A, biết ngay là Neo sẽ cất ở chỗ này!
Philomena thấy thế, hỏi: "Có cần ta châm thuốc giúp không, đội trưởng."
"Lần sau có thể không cần hỏi, trực tiếp làm đi."
Philomena lắc đầu, nói: "Nhiều lúc ta cũng không ra được ý của các người."
"Đối với ta ngươi vẫn có thể đoán ra, đúng không?"
"Đúng thế." Philomena nhẹ gật đầu, bởi vì cô có chút sợ hãi Karen, nếu đã sợ
hãi, cũng không phải là hoàn toàn không hề ý đến những người khác ở "Trong
mộng", lúc mặt đối mặt tất nhiên sẽ chú ý quan sát.
Châm một điếu thuốc, hút một hơi, cơn đau của Karen được thư giãn, loại thuốc
lá này của Lôi Đình Thần Giáo... A không, cái loại dược phẩm tinh thần này
phù hợp đối với trạng thái hiện tại của mình.
"Bây giờ ta có thể nói cho cô biết rằng, Dalis là một vật thí nghiệm mà bà cô lựa
chọn, hiện tại, bà ta muốn nhìn thấy kết quả của vật thí nghiệm một chút."
"Vật thí nghiệm liên quan đến lời nguyền rủa của gia tộc ta sao?"
"Đúng thế."
"Chờ đến khi bà nội thấy được kết quả, bà ấy hẳn cũng sẽ ra tay."
"Ta nghĩ có lẽ vậy, bây giờ cô cứ ở lại trong tòa nhà tổng bộ, không có lệnh của
ta không nên rời đi, cũng không cần ra ngoài để gặp riêng bà ấy, ta sợ lỡ như ta
không có mặt, nếu cô muốn đi ra ngoài, nhất định phải trong lúc ta có mặt, đã rõ
chưa chưa?"
"Ta đã hiểu."
"Lớn tiếng một chút."
"Vâng, đội trưởng."
Karen nhẹ gật đầu, rất hài lòng với sự phản hồi của cô gái tự kỷ này.
Lái xe đến phía dưới tòa nhà tổng bộ, Richard và Leo ngồi trên xe đằng sau
cũng bước xuống.
Karen đi vào trong, vốn định trực tiếp đến chỗ phòng giam lại trông thấy
Memphis ở phía đối diện đi tới, cậu đã quay về đội.
"Có chuyện..."
Karen lập tức dừng bước lại, hỏi: "Thế nào?"
"Ông nội và bà nội Richard muốn mang một chút đồ ăn đến thăm hỏi mọi
người."
Bà ngoại và ông Deron muốn tới?
"Lúc nào đến, mang bữa tối à?"
"Không, là bữa ăn khuya."
Là bữa ăn khuya...
Vậy mình chỉ có thể chờ đợi đến khi bữa ăn khuya kết thúc rồi mới quay trở lại
Nhà Tang Lễ.
"Ta đã biết."
Thấy Karen đáp ứng, trên mặt Memphis lộ ra nụ cười.
"Gần đây ngài vất vả rồi, đội trưởng."
"Cũng không vất vả gì, dù sao kết quả cũng đều đã tốt." Karen mỉm cười với
Memphis, sau đó chỉ chỉ vào bên trong, "Ta muốn đến trại tạm giam một
chuyến."
"Cần ta đi cùng sao?"
Karen do dự một chút, vẫn lắc đầu: "Không cần."