Dunk thậm chí không cần Karen đưa thuật pháp khuếch đại âm thanh đến, chính
hắn tự tạo cho bản thân mình một cái.
Karen nhẹ nhàng vung vẩy cổ tay, bàn tay hơi đau một chút.
Một tát này cũng không giữ lại lực, thật sự dùng hết sức mà đánh, nếu như là
người bình thường thì bây giờ cũng đã văng ra ngoài hơn năm sáu mét, nhưng
vị đại diện Đại chủ giáo trước mắt này chỉ thật sự bị tát một cái.
Hắn ta cực kỳ mạnh.
Nếu tiến hành phân chia thần quan theo năng lực chém giết, thật ra rất khó có
một cái tiêu chuẩn rõ ràng, lúc trước Karen dùng Alfred để phân chia tương ứng
với Thẩm phán quan, về sau cái phương thức phân chia này bởi vì vị Thẩm
phán quan như ông nội của mình mà xuất hiện sự sai lệch...
Bây giờ lại có thể có thêm một phương thức để phân chia, có thể chịu được một
cái tát của mình mà còn đứng yên bất động thì, thực lực tuyệt đối không thể
khinh thường.
Dunk đưa tay, sờ lên bờ môi vỡ tan của mình, vừa cúi đầu nhìn một chút máu
tươi dính trên đầu ngón tay vừa nói:
"Vợ của ta nhìn hình của ngươi rồi nói, nếu như ta lúc còn trẻ tuổi và ngươi
đứng chung ở một chỗ, sức chú ý của vợ ta chắc chắn sẽ đều đặt ở trên người
của ngươi, ha ha."
Karen mở miệng nói: "Thật ra ta cảm thấy rất tò mò, ngài vì cái gì còn dám
đứng gần ta như vậy?"
"Chủ yếu là vì ngay từ đầu ta đang suy nghĩ một cái khả năng, đó chính là nếu
như ta đến gần ngươi sau đó khống chế ngươi lại, những kỵ sĩ trú quân này,
chắc hẳn cũng sẽ không có hành động gì nữa chứ?"
"Ta không biết ta có thể đánh thắng được ngài hay không, nhưng ta cảm thấy,
ngài có lẽ cũng không khống chế được ta."
"Ngươi rất có lòng tự tin?"
"Trước đó không lâu, ta vừa giết một tên sát thủ, ngài chắc cũng đã biết."
"Đúng vậy, ta biết, nhưng không thử một chút thì sao biết được nhỉ?"
"Ngài có thể trực tiếp thử một chút, có lẽ những kỵ sĩ trú quân này cũng sẽ
không nghe theo mệnh lệnh của ta mà phát động tiến công, bọn hắn chỉ là được
điều động đến đây để ra vẻ một chút thôi."
"Ta không muốn thử việc này, trú quân của đại khu khác như thế nào thì có lẽ ta
không biết rõ, nhưng ta biết, trú quân do tự Bern khống chế... Chắc chắn xem
mệnh lệnh như mạng sống."
"Thưa ngài, tất cả mọi người còn đang chờ đấy, chúng ta tiếp tục nói chuyện tán
gẫu như thế này hình như không tốt lắm."
"Ngươi không phải cũng đang chờ đợi sao, đang chờ chúng ta cúi đầu." Dunk
cười cười, "Ngươi là một quân cờ của người khác, hiểu không?"
"Quân cờ?"
"Đúng vậy, Bern cũng là một quân cờ, ta nghĩ, phía sau hai người các ngươi,
chắc chắn là có một lão già bây giờ chỉ có thể ngồi xe lăn không còn lại bao
nhiêu thời gian nữa.
Trong nhà của lão già kia gặp phải biến cố, bản thân hắn ta cũng sắp chết, hắn
đã điên rồi, nhưng các ngươi, vẫn còn phải cùng điên với hắn, cần gì phải vậy
chứ?"
"Ngài có thể nói tiếp."
"Ta khuyên ngươi thu tay lại, tất cả vẫn còn khoảng trống để cứu vãn."
"Thưa ngài, ta đứng ở một bên nào..."
"Ngươi có thể lựa chọn, thật đấy."
"Thì không phải là quân cờ cơ chứ?"
"À..."
"Ta lựa chọn, làm một cái quân cờ không chịu uất ức, cũng giống như vừa rồi,
ta tát ngài một cái, ngài còn phải phối hợp cám ơn ta giúp ngài đánh chết một
con muỗi."
"Ngươi là đang đùa với lửa."
Karen bỗng nhiên bước về phía trước một bước, Dunk nhanh chóng lui về sau
ba bước.
"Ta không sợ lửa cháy khắp người mình, ta thậm chí còn có chút mong đợi thời
khắc này xuất hiện, ta nghĩ, như vậy chắc chắn sẽ rất kích thích, sự sống bên
trong ngọn lửa, có thể được giải thích theo cách hoàn toàn mới.
Các ngươi đã muốn để ta thua, vậy ta sẽ để tất cả mọi người các ngươi, đều
cùng thua triệt để với ta."
Giọng điệu bình tĩnh, trần thuật ra sự cuồng loạn.
Hai mắt Karen bắt đầu đỏ lên, đây cũng không phải đang diễn, mà là hiệu quả
của Con Mắt Ám Nguyệt tạo ra, Con Mắt Ám Nguyệt sau khi Trật tự hóa không
cần lo lắng bị người khác nhìn ra điểm bất thường, đồng thời, khí tức báo thù
cực đoan của Nữ Thần Ám Nguyệt vừa đúng lúc giúp Karen bù đắp điểm trống
cuối cùng trên mặt cảm xúc.
Khi anh dùng con mắt màu đỏ tươi quét về phía xung quanh, tất cả người tiếp
xúc ánh mắt của Karen, đều cảm nhận được sự điên cuồng trong nội tâm của
anh.
Bình thường trên bàn đánh bạc, mọi người có tâm tính đánh cược một lần,
nhưng vấn đề là, ai dám đánh cược với một người điên trong một ván bài?
Các ngươi cứ việc phân tích lợi ích, đều có thể tiếp tục thăm dò, dù sao thì ta
cũng “điên”.
Dunk nhìn chằm chằm đôi mắt Karen, hắn tin tưởng con mắt của mình có thể
nhìn thấu phần lớn sự che giấu, nhưng bây giờ, hắn lựa chọn tránh lui, nhưng
mà, hắn không có trực tiếp quyết định, bởi vì ở chỗ này, người nói chuyện thật
sự, cũng không phải là hắn.
Sau khi Dunk tránh chỗ ra, ánh mắt Karen rơi vào trên người của Trưởng khu
Harry.
...
"Đại chủ giáo, ngài nghi ngờ thân thế của hắn à?"
Chủ giáo Bern đặt hai tay lên tay vịn xe lăn, nhìn về phía Đại chủ giáo Waffron
ở đối diện.
Hai người bọn họ hiện tại đang đứng trên sân thượng, ở chỗ này, vừa lúc có thể
nhìn ra tòa nhà tổng bộ của Đòn Roi Kỷ Luật ở cách đó không xa.
Bởi vì cả hai bên vào lúc này đang giằng co trên quảng trường phía trước tòa
nhà tổng bộ, cho nên vị trí này có một loại cảm giác như đang xem đá bóng.
"Bern."
"Ừm?"
"Nhìn xem tình cảnh hiện giờ của Harry, lại nhìn kết cuộc của tên Bộ trưởng lệ
thuộc kia."
"Thấy được."
"Cho nên, về sau nếu như ngươi dự định hợp tác với hắn, hoặc là ngươi thật sự
có thể thành công thuyết phục hắn gia nhập vào phe phái của ngươi để làm
người nối nghiệp, ta cũng không có gì muốn nói, nhưng ta nhắc nhở ngươi một
điều, thằng nhóc này, là có tính khí.
Những người khác ngươi có thể tùy ý thăm dò, thậm chí ngươi có thể nắm ở
trong tay tùy tiện nhào nặn chơi đùa, cái này cũng không đáng kể.
Nhưng trừ phi ngươi dự định giết hắn, nếu không đừng có ý đồ dò xét hắn.
Nhưng mà, nếu như ngươi dự định giết hắn, hình như cũng không cần đi dò
xét."
"Ngài cũng cho rằng hắn không thể nào là một đứa mồ côi, đúng không?"