câu nệ ở một vùng chiến trường nào, bóng dáng của bọn hắn xuất hiện trong
từng cuộc chiến, tấn công lẫn nhau.
Vết thương trên người của hai bên cũng đang không ngừng tăng dần lên.
Đây vốn cũng là đang kéo nhau cùng chết, nhưng trong lúc cuộc chiến đang sôi
sục nhất thì một tiếng nỉ non vang lên phía sau lưng Kỵ Sĩ Ảo Ảnh....
"Ầm ầm!"
Ở trong lĩnh vực của Thần Quốc tràn ngập sương mù màu đỏ vô tận, mặt đất, thì
bị một thứ kết cấu màu đồng thau bao trùm.
Hidamor đưa tay bảo vệ cho Philomena.
Nhưng mà hai con ngươi của bản thân Hidamor bắt đầu đỏ lên.
Hắn đã từng nói cảm xúc không có ý nghĩa trong cuộc quyết đấu giữa sát thủ,
cảm xúc sẽ chỉ làm cho sát thủ mất đi sự tỉnh táo để rồi rơi vào vòng xoáy bị
động, hiện tại thì tâm tình của hắn đang bị châm ngòi lửa lên một cách triệt để.
Một vết nứt không gian khổng lồ xuất hiện, một góc một cái quan tài đá khổng
lồ lộ ra.
Trong quan tài đá có âm thanh giòn vang của đồng xu truyền ra, ở trong một
góc khuất không thể nhìn thấy phía bên kia thì một vị Thần linh cổ xưa đang
nhắm chặt hai mắt mà ngồi dựa lưng vào quan tài nhưng lại đang kích thích
ngọn lửa tiêu cực trong nội tâm của Thần.
Hắn chính là chủ nhân của Loya, người tạo ra Nguồn Gốc Tội Lỗi – Thần
Varax.
Con Mắt Trật Tự của Karen chú ý đến sự xuất hiện của hắn, cũng may, Loya và
đồng xu Varax đang được chữa trị trong Không Gian Phong Ấn, cũng không ở
trên người mình, nếu không lần này chả khác gì mình đã mang trang bị đến cho
đối phương. Lúc này, ý niệm của Alfred đang liên thông với Tiranus cũng cảm
thấy nghi ngờ:
"Vì sao có vài vị Chủ Thần không dám lộ diện hoàn toàn?”
"Điều này cũng tương đương với cách cục của giới Giáo hội, chúng ta trấn áp
bọn chúng, chúng ta áp đảo bọn chúng, nhưng cho đến chết thì bọn chúng cũng
sẽ không thật sự đoàn kết lại, bọn chúng là như thế này, Chủ Thần của bọn
chúng cũng giống như vậy.
Có vài vị Chủ Thần thì không còn lựa chọn nào khác, không thể nào ẩn nấp mà
chỉ có thể hiện thân để ra tay, mà một vài vị Chủ Thần mạnh hơn có khả năng
ẩn nấp thì hi vọng dùng mạng của những kẻ khác để bào mòn chúng ta, để cho
chúng ta giáng lâm.
Ngươi không trải nghiệm qua kỷ nguyên trước thì rất khó để tưởng tượng hình
tượng của Chủ ta ở trong lòng Chư Thần đáng sợ như thế nào."
Tiranus phát ra mệnh lệnh:
"Kỵ Sĩ Ảo Ảnh, dẫn anh của ngươi cùng chết đi."
...
Giọng nói của Tiranus truyền vào trong Thần Quốc.
Hidamor lắc đầu: "Như thế, chẳng phải uổng phí việc ngươi đặt ta ở đây sao?"
Chỉ là mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng sau khi Thần Varax ra tay, cảm
xúc của Kỵ Sĩ Ảo Ảnh dần dần mất khống chế, vết thương trên người bắt đầu
nhanh chóng tăng lên, lại không có cách nào tạo ra vết thương tương tự ở trên
người của Thần Sát Thủ.
Theo lý thuyết, đây là xu thế phát triển để cho ngay cả việc đối mạng cũng
không thể thực hiện, nhưng trong giọng điệu của Tiranus thì có vẻ đây chỉ là
thao tác một đổi một đơn giản, thậm chí, còn mang theo ý tiếc nuối.
Philomena: "Để ta đến giúp.”
"Ngươi muốn chết thì đi xếp hàng đi."
"Nhưng ngươi cũng phải chết cho có giá trị."
"Rất đúng, nói cho ta, sao ngươi có thể phân tâm được."
"Ta đang ngủ."
"À."
Hai mắt Hidamor từ từ nhắm nhặt.
Ở phía ngoài, Kỵ Sĩ Ảo Ảnh xông về phía Thần Sát Thủ, Lưỡi Đao Ảo Ảnh
trong tay chém vào cổ của Thần Sát Thủ.
Trên mặt Thần Sát Thủ lộ ra vẻ bất đắc dĩ, trong trạng thái vô cùng suy yếu này
thì đây đã là cực hạn mà hắn có thể làm được.
Nếu như quyết đấu một cách công bằng thì hắn không cho rằng mình sẽ thua em
trai của mình, nhưng ở nơi này, trong tình huống này thì hắn rất rõ rằng em trai
của mình có thể kéo mình chết chung.
Bởi vì nơi này là một cái ngục giam, một cái ngục giam giữ Chư Thần mà Thần
Trật Tự và Thần chi nhánh hệ Trật Tự đóng giữ.
Người trong ngục muốn phát động cuộc vượt ngục vậy tất nhiên sẽ phải trả một
cái giá nặng nề.
Trong lĩnh vực Thần Quốc, Hidamor nhắm mắt lại bắt đầu cầu nguyện: "Thần
Trật Tự Karen vĩ đại, xin ngài ban cho ta sức mạnh.”
Một tia Ánh Sáng Trật Tự uy nghiêm giáng lâm Thần Quốc của Hidamor, để
cho cả người của Kỵ Sĩ Ảo Ảnh đều tràn ngập uy nghiêm Trật Tự vô thượng,
hắn nhận được sự cường hóa từ Trật Tự vĩ đại.
Dù cho Thần thể của vị kia đã mục nát, dù cho vị kia đã không thể tiếp tục gìn
giữ cái phong ấn dài suốt cả kỷ nguyên này, nhưng chỉ cẩn vị kia không có
chính thức giáng lâm rồi ngã xuống thì ai cũng không thể nào phỏng đoán được
rốt cuộc hắn ta còn thừa lại bao nhiêu sức mạnh.
Ít nhất thì trước mắt hắn vẫn có thể ban sức mạnh cho các Kỵ Sĩ dưới trướng
mình, để cho cuộc chiến vốn không cân sức này càng trở thêm thiếu công bằng.
Thần Sát Thủ phát ra một tiếng thở dài, tùy ý vung ra một chiêu cuối cùng rồi
đồng thời bắt đầu đưa truyền thừa của mình ra. Đây xem như là thao tác cơ bản
bắt đầu từ khi ở Vườn Sinh Mệnh đến cao nguyên băng và trước mắt thì là ở
Wien.
Karen từng phàn nàn với Đại tế tự, anh nói tiết tấu trở về của Chư Thần và
những gì trong sự tưởng tượng của anh cực kỳ không giống nhau, để anh cảm
nhận được sự chênh lệch cực lớn.
Karen vốn vẫn luôn tưởng tượng rằng là cuộc chiến đấu anh dũng với cá mập
nơi biển sâu, đối mặt với cái chết, máu nhuộm sóng biển, nhưng kết quả lại
giống như là ngồi trên thuyền đánh cá thọt một mũi lao xuống dưới mặt biển
sau đó dựa vào mạn thuyền, cảm thấy có chút buồn tẻ không thú vị mà nhìn
xem con cá mập trúng phải ngọn lao lăn lộn trong dòng nước biển nhiễm máu
rồi lật ngửa cái bụng cá lên trên.
Trên thực tế thì các Thần linh trở về cũng có cảm giác tương tự, bọn hắn rất rõ
ràng sứ mạng của mình có lẽ là dùng để tiêu hao đi những mũi lao xiên cá kia.
Chỉ có thể nói rằng sự "Ưu nhã của Trật Tự" mà Đại tế tự nói đến thật là một
lưỡi dao sắc bén phá tan bầu không khí, phần sử thi bi tráng của thời kỳ cuối kỷ
nguyên đã biến thành trò chơi điền vào chỗ trống mà tất cả mọi người ngầm
thừa nhận.
Thần Sát Thủ cắt rời cơ thể của Kỵ Sĩ Ảo Ảnh, nửa người trên và nửa người
dưới không còn dính liền, lưỡi đao của Kỵ Sĩ Ảo Ảnh cũng cắt đứt đầu của
Thần Sát Thủ.
Thế tấn công của cả hai, mỗi một chiêu đều ẩn chứa sát ý vô hạn, không có khả
năng phục hồi như cũ.