"Vậy nên giết chết hắn luôn, sau đó mời bạn bè trong tiểu đội đến giúp đỡ xử lý
giải quyết xong hậu quả, trong tiểu đội của nó chắc chắn có người am hiểu loại
việc này, giữ lại một hơi cho người ta làm gì, chả nhẽ chờ để bị cắn ngược lại
một cái à?"
"Lúc ấy Richard, hẳn cũng không nghĩ nhiều được như vậy."
"Không có tiền đồ."
"Thế nhưng mà mẹ à, có một số việc, nếu quả như thật sự đã làm tuyệt, thì đã
hoàn toàn không còn đường để lui."
"Đường lui? Vậy con cũng phải nhìn xem là ai, nhà Naton trong mắt của ta, chỉ
là một đám bệnh tâm thần, cả nhà của bọn hắn từ trên xuống dưới, đầu óc đều
có vấn đề.
Ta thậm chí cảm thấy nghi ngờ vì cái gì mà Dorford có thể ngồi lên vị trí Chủ
giáo, hắn ta quả thực là một con lợn rừng với táo bạo vừa ngu dốt."
"Cha đã đi thương lượng rồi, chắc hẳn là sẽ có kết quả."
"Ta bảo cha của con huy động người của bộ môn trong đêm, liên hệ học sinh
của mình, thông báo cho đồng nghiệp lúc trước, tập hợp những mối quan hệ này
lại, để bọn họ cùng một chỗ cất tiếng, cũng để vì giải quyết xong hậu quả ngày
hôm nay mà có thêm một vài biện pháp.
Con có biết ông ấy trả lời ta như thế nào không?
Ông ấy lại còn nói, những người kia nắm giữ rất nhiều trận pháp đầu mối quan
trọng của trung tâm đại khu chúng ta, một khi xảy ra vấn đề, sẽ ảnh hưởng rất
lớn đến đại khu, khiến Thần Giáo cũng phải chịu tổn thất rất lớn, sao có thể làm
như vậy chứ?
Con có biết sau khi nghe được câu này thì tâm trạng của ta ra sao không?
Kaixi,
Lúc ấy ta thật rất muốn bóp chặt cổ của ông ta rồi trực tiếp dí thẳng mặt của ông
ta vào trong bồn cầu!"
"Mẹ, cha là vì suy nghĩ cho đại cục, ông ấy không đồng ý làm như vậy cũng có
thể hiểu được, dù gì thì hạng mục mà bộ môn của cha tham dự có quan hệ rất
trọng yếu đối với Thần Giáo."
"Tối hôm qua con có nghe được Richard tự thuật về chuyện này, con cảm thấy
Richard sẽ nói láo sao?"
"Sẽ không..."
"Vậy con cảm thấy con của mình đã làm sai sao, nó cứu được những cô gái kia
ở trong cửa hàng điểm tâm, cứu được mạng của bọn họ, con cảm thấy nó đã làm
sai sao?"
"Không có..."
"Đúng vậy, cho nên nếu như phạm sai lầm chính là Richard, ông ta có lấy đại
cục làm trọng ra sao thì cũng không có vấn đề gì, không có lý, cũng đừng nổi
điên vô cớ, như vậy thì ta chấp nhận.
Nhưng vấn đề là, cháu của ta cũng không làm sai, bây giờ con chó dại nhà
Naton sẽ cố mà cắn xé Richard.
Dựa vào cái gì mà người không làm gì sai phải xem đại cục làm trọng, chịu
đựng thiệt thòi?
Vị Thần Trật Tự vĩ đại mà các người tín ngưỡng kia,
Tự xem lại thần thoại tự thuật của Trật Tự Thần Giáo, lại xem xét bất cứ thần
thoại tự thuật của các Thần Giáo khác, có một quyển nào ghi chép rằng Thần
Trật Tự vì lấy đại cục làm trọng mà chịu oan ức không?
Biết nhà Naton chó dại vì cái gì mà càn rỡ như thế không, là vì bị cái đám lão
già thích xem đại cục làm trọng như cha chồng con chiều chuộng mà thành
đấy."
"Mẹ..."
"Kaixi, Richard là con của con, khi đó con bởi vì chuyện của Eisen, rời nhà đi
nhiều năm như vậy, hầu như chẳng quản lý con trai của mình một chút nào, việc
này ta không trách con, ta cũng không có lập trường mà trách con.
Nhưng nếu như con còn nhớ rõ mình là mẹ của Richard mà nói, vậy cũng đừng
có đứng trước mặt ta mà nói chuyện giúp cho cái lão già kia."
Phu nhân Đường Lệ đưa tay đặt ở trên bờ vai Kaixi,
"Lão già kia nếu như đàm phán chuyện này tốt, chúng ta chịu chút thiệt thòi thì
cũng bỏ qua, việc này, mở một con mắt nhắm một con mắt cũng sẽ đi qua; nếu
như lão già không đàm phán tốt chuyện này, thật sự để cháu trai của ta, con của
ngươi, bị tổn hại...
Đám chó nhà Naton kia, ta có thể làm thịt mấy cái thì làm thịt mấy cái, coi như
ta không thể ở lại thành phố York được nữa, coi như bị Trật Tự Thần Giáo truy
nã, ta cũng không quan tâm, đàn ông trong nhà quá yếu đuối, cũng đừng trách
phụ nữ chúng ta nổi điên!"
Kaixi cũng gật gật đầu.
Sau đó, Kaixi dẫn theo phu nhân Đường Lệ đi tới lầu ba, người ở đây hơi ít một
chút, cũng có quán nước để nghỉ ngơi nói chuyện, chỉ có điều là tiền nước ở nơi
này khá cao, chủ yếu là sợ người không gọi nước mà ngồi chiếm chỗ.
Hai người phụ nữ vừa ngồi xuống, Kaixi đã phát hiện chuyện xảy ra ở đại sảnh
dưới lầu một.
"Mẹ nhìn kìa, là Richard..."
Phu nhân Đường Lệ đứng người lên, nhìn xuống dưới.
Ngay sau đó, bà ấy nhìn thấy Dorford đang đứng ở chỗ lầu hai bị đám người
chen chúc vây quanh.
Trong mắt của vị lão phu nhân, lưu chuyển ra một vòng ánh sáng sắc bén,
nhưng rất nhanh lại bị che đậy lại, bà ấy không có khả năng nhắc nhở cho con
mồi của mình rằng nó đã bị theo dõi.
Sau khi Richard quỳ xuống, khu vực kia trong nháy mắt đã hấp dẫn sức chú ý
của tất cả mọi người.
Vicole bị khiêng ra ngoài, dựng "Đứng" trước mặt Richard.
Richard quỳ trên mặt đất, bắt đầu lớn tiếng nói ra lỗi lầm của mình, bắt đầu xin
lỗi.
Hành động này, hấp dẫn ánh mắt của càng ngày càng nhiều người, không chỉ có
đại sảnh lầu một đã kín người hết chỗ, lan can lầu hai lầu ba cũng đã đứng đầy
người, càng có rất nhiều nhân viên vốn đang làm việc, đi thang máy hoặc là đi
trên cầu thang cũng đến xem náo nhiệt.
Giờ phút này, nơi này là khu vực tiêu điểm của toàn bộ cao ốc giáo vụ.
Kaixi trông thấy con trai mình quỳ ở đó mà xin lỗi, hai tay che kín mặt, bắt đầu
khóc nức nở.
"Khóc cái gì mà khóc." Đường Lệ phu nhân thấp giọng trách cứ, "Chớ có học
theo bộ dạng của cái lão già kia."
Ánh mắt của phu nhân Đường Lệ bắt được bóng người đang đứng lẻ loi trơ trọi
của Deron ở một góc xó xỉnh của đại sảnh lầu một, lão già từ từ nhắm hai mắt,
miệng mở rộng, hai tay càng không ngừng nắm chặt lại buông ra.
Giữa vợ chòng, kiêng kỵ nhất đó là sự so sánh, sau khi so sánh thì tâm lý sẽ mất
cân bằng, mất cân bằng sẽ được biểu hiện qua cảm xúc, sau khi cảm xúc xuất
hiện thì sẽ dẫn dắt mâu thuẫn.
Nhưng từ trong sự so sánh mà đi truy cầu cảm giác hạnh phúc lại là một loại
bản năng của con người.
Vào thời điểm này, phu nhân Đường Lệ không có cách nào không nghĩ tới
người kia, bởi vì người kia vào lúc nửa năm trước, cũng là vì cháu trai của mình
mà làm ra lựa chọn của mình.
Nếu như đây là cháu của ông ta,
Ông ta sẽ cho phép cháu của mình quỳ ở chỗ này trước mặt nhiều người như
vậy mà xin lỗi người khác sao?
Lão già,
Richard không phải cùng họ với ta, nó không phải họ Alte, nó họ Guman!
Bây giờ là nhà Guman của ông mất mặt!