Luna không dám tin mà nhìn sang thi thể không đầu ở bên cạnh mình.
Khi những người còn lại chuyển ánh mắt đến trên thi thể không đầu, vẻ nghi
ngờ kinh ngạc khi trước vào lúc này lập tức trở thành đau đớn, có mấy người
càng là ôm đầu mình mà ngồi xổm trên mặt đất.
Rất hiển nhiên, một nguồn sức mạnh nào đó đang ngăn cản bọn họ suy nghĩ và
nhận biết về việc này.
Trên thực tế, lời "Nói dối" này cũng không cao thâm lắm, chỉ đơn giản là dựa
vào nguồn lực bên ngoài để gượng ép tiến hành méo mó, nếu không, bọn họ đã
sớm phát hiện ra ai là người thiếu đi.
Trên mặt Luna cũng lộ ra vẻ đau khổ, nhưng giống như lúc trước Karen quan
sát, năng lực chịu đựng của cô ta cao hơn nhiều so với những người khác, hoặc
nói rằng, cô ta nhận được sự ưu đãi nào đó.
Phỏng đoán đơn giản một chút, cô ta là vợ của Torissa, Torissa đối xử với vợ
mình sẽ càng tốt hơn một chút so với những đội viên khác, việc này thật ra cũng
rất dễ để giải thích; lại suy diễn thêm một chút, có thể Luna đã sớm biết tất cả
mọi chuyện hay không? Cô ta thật ra vẫn luôn đang phối hợp với chồng của
mình để lừa gạt những đội viên này?
Nhưng mà vấn đề bây giờ đang khiến Karen băn khoăn đó là Torissa làm như
thế là vì mục đích gì?
Vì cái gì hắn ta lại biến mất, vì cái gì biến mất mà đồng thời còn muốn giả tạo
rằng mình vẫn xuất hiện ở đây?
Rất nhiều sự phỏng đoán trước lúc xuống dưới đây, vào lúc này cũng đều đã bị
lật đổ;
Không có phe thứ ba tồn tại, không có thứ gì là "Ác linh cát", hoặc là có, nhưng
"Ác linh cát" cũng không phải là nguyên nhân cuối cùng thực sự khiến cho tiểu
đội này bị hủy diệt, có lẽ nó đã xuất hiện, nhưng cũng đã được giải quyết.
"Đây không phải là chồng của ta? Ta vẫn luôn nghĩ đây là chồng ta để mà trò
chuyện và thổ lộ những điều trong lòng mình..."
Luna tự lẩm bẩm, rồi mới vô thức dùng tay đè lại trán của mình.
Karen rất bình tĩnh mà nhìn xem cô ta, có lẽ cô đang biểu diễn, thế nhưng đã
đến lúc này, cũng không còn cần thiết để biểu diễn nữa mới đúng chứ?
Karen nhìn xem cái bệ cát đang nâng đỡ Luna và thi thể không đầu kia, cảnh
tượng lúc trước khi mười người không ngừng di chuyển vòng quanh cái bệ cát
này hiện ra trong đầu Karen.
Chắc chắn là có mục đích, cũng tất nhiên là có nguyên nhân, bất kể là đội
trưởng Torissa đã "Ẩn nấp" hay là hành vi mang theo sự máy móc của bọn họ
lúc trước.
Karen cúi người, đưa tay chạm vào phần bệ này, chúng tạo nên từ những hạt cát
nhưng rất cứng, kiên cố còn hơn cả xi măng.
Nhưng lúc trước khi nó nổi lên, rõ ràng là hấp thu và ngưng tụ những hạt cát
xung quanh để đắp lên, cũng không phải là do bên dưới có một cái bệ bị che
giấu sẵn rồi sau đó nhô lên trên.
Điều này có nghĩa rằng bên trong có một thứ gì đó vừa xuất hiện đã bị bảo vệ
và... Bị che giấu?
Tóm lại, mặc kệ như thế nào, Torissa sẽ không nhàm chán đến nỗi không ra mặt
mà thích nhìn xem đội viên của mình xoay vòng vòng xung quanh vợ mình và
một cái thế thân khác?
Karen đứng người lên, lui lại sau mấy bước, nói: "Ta muốn đánh vỡ cái bệ cát
này, ta cảm thấy có cái gì đó bên trong."
"Không, không thể!"
Luna bỗng nhiên thét lên.
"Không? Không thể?"
"Không? Không thể?"
Vào lúc này tất cả mọi người phát ra tiếng ngăn cản, tựa như là lời mà Karen
vừa mới nói, lại đánh trúng vào điểm mấu chốt trong suy nghĩ của bọn họ.
Chuyện này ngược lại để Karen càng vững tin vào phán đoán của mình, Torissa
đưa ra rất nhiều cấm chế "Không thể đụng vào" đối với thuộc hạ của mình, nói
theo một cách khác, mình hoàn toàn có thể thông qua việc "Giẫm vào điểm mấu
chốt" của bọn họ, đi luận chứng ngược ra bí mật kia.
Karen không có vội vã vung kiếm để đập vào cái bệ kia, mà là hỏi:
"Các vị chắc hẳn cũng rõ ràng, ta làm như thế là đúng, ta nghĩ, các vị cũng
không muốn mình cứ nằm ở đây mà tiếp tục bị lừa gạt? Mà lại, các vị vốn đã bị
lừa gạt gần ba trăm năm, chẳng lẽ các vị cũng không muốn biết chân tướng là gì
sao?
Bây giờ, ta chỉ muốn hỏi các vị một câu, các vị còn có thể khống chế bản thân
mình sao?"
Karen cũng không muốn mình vừa giơ tay lên để đập cái bệ mà đảo mắt thì đã
bị tất cả những người ở nơi này cùng tấn công.
Biểu lộ trên gương mặt của Luna bắt đầu xuất hiện sự vặn vẹo, trong mơ hồ có
thể thấy được có nước mắt xuất hiện, nhưng rất nhanh đã bị hạt cát bay qua
mang đi mất.
Cô ta cắn răng mở miệng nói:
"Ta có thể khống chế được bản thân mình. Đập đi!"
Lúc nói ra những lời này, hai tay của Luna bắt đầu run rẩy,
Giống như là tiếp theo sau Karen không phải đập đi cái bệ kia, mà là trái tim
của cô.
Những người khác cũng đều đang tiến hành một sự đấu tranh với bản thân
mình, bọn họ rõ ràng cái gì là đúng, nhưng trong đầu bọn họ lại có một âm
thanh vẫn luôn đang phá vỡ suy nghĩ lý tính của họ.
Karen yên tĩnh chờ đợi, anh có thể hiểu được cảm giác này, năm đó Neo vì đối
phó với tình huống tương tự, cố ý lột da mặt mình xuống để làm thành mặt nạ.
Người cầm kiếm Kuzan là người thứ nhất mở miệng nói:
"Đập … "
Rồi tiếp đến là sói xám: "Đập..."
Ngay sau đó, là thiên sứ: "Đập"
Bọn họ đều đang đấu tranh tâm lý, mà sự đấu tranh tâm lý này mang theo oán
niệm rất lớn, bởi vì bọn họ đều rõ ràng rằng mình đã bị lừa gạt nhiều năm như
thế, trong suốt ba trăm năm qua, có lẽ bản thân đều đang sống trong một âm
mưu.
Quan trọng nhất đó là bọn họ cực kỳ ưu tú, đây cũng nguyên nhân mà Karen
nguyện ý chờ đợi và cảm thấy có thể thông qua việc chờ đợi để đạt được kết
quả mà mình muốn.
Thành viên của một tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật ưu tú, thường thường đều có nghị
lực rất mạnh, bây giờ Karen là đội trưởng của một tiểu đội tinh anh trong tương
lai cũng cực kỳ tin chắc vào điểm này.
"Đập..."
"Đập"
Chờ đến khi người cuối cùng đưa ra lời xác định, Karen thở một hơi dài nhẹ
nhõm.
Bọn họ đã hô lên "Đập", chứng minh bọn họ đã chuẩn bị tốt để ức chế bản thân
mình.
Karen vung đại kiếm trong tay lên, đập vào trên cạnh của bệ cát.
"Ầm!"
Hạt cát văng ra.
"Ầm!"
"Ầm!"
Sau khi liên tục dùng kiếm đập, vết rạn nứt xuất hiện một mảng lớn, nó đúng là
vô cùng kiên cố, nhưng cũng còn lâu mới đến được mức không thể phá vỡ.
Cuối cùng, sau một phát dồn lực đập mạnh cuối cùng của Karen, một hồi âm
thanh "Rầm rầm" giòn vang truyền ra, lúc này bên vách của bệ cát cũng tróc ra
một mảng lớn, thứ thật sự nằm bên trong bệ cát cũng hiện ra.