Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Morindi tỏ vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi ngẩng đầu nhìn về phía Karen.

Giờ khắc này, thần thái trong đôi mắt bà ta bắt đầu trở nên hỗn loạn, Karen càng

cảm giác được sự rung động dữ dội trong lòng bà ta, thậm chí có xu hướng sụp

đổ.

Bà ta vốn là tùy tùng trung thành của Norton, địa vị vốn có của bà ta không

khác gì Verden, yên ổn trèo lên cùng Đại tế tự thì bà ta cũng có thể lấy được vị

trí rất cao trong Trật Tự Thần Giáo.

Bà ta biết đến những bí mật kia, loại khuynh hướng đáng sợ kia thì chả nhẽ đám

người Verden lại không phát giác được sao?

Có lẽ là năm đó Norton cố ý để lộ ra ngoài, hắn muốn tinh luyện đoàn đội của

mình.

Chỉ có bà ta chủ động đứng ra, chỉ vào mặt Norton mắng to sự phản bội của

hắn, sau khi trục xuất giam giữ trong hang động, tín niệm giúp bà ta có thể kiên

trì chính là sự trung thành đối với Thần Trật Tự.

Nhưng bây giờ, Thần lại còn nói tán thành Đại tế tự đã phản bội kia?

Điều này đối với Morindi mà nói quả thực là trụ cột tinh thần đã sụp đổ!

Vậy những năm này rốt cuộc là mình đang kiên trì cái gì?

Karen thở dài, duỗi ra tay, một sợi xích màu vàng kim quấn chặt lấy Morindi,

trấn an cảm xúc, trợ giúp bà ta ổn định ý thức.

Nếu không thì sẽ xuất hiện trường hợp đầu tiên vừa thức tỉnh thì đã tự sát.

Cũng may, hào quang Trật Tự thuần khiết an ủi được Morindi, Morindi dùng vẻ

mặt giống như một cô gái nhỏ ấm ức đang khóc thút thít mà nhìn Karen.

Có không ít tín đồ xem Thần của tín ngưỡng như “Cha mẹ” mình.

Karen khẽ nhíu mày, một người phụ nữ có tuổi tác ngang với Verden đang dùng

tư thái khóc sướt mướt với mình, thật đúng là để cho mình có chút không thích

ứng.

Cũng chỉ có Pall, có thể làm cho người khác bỏ qua tuổi của cô.

“Ta tán thành lòng trung thành của ngươi.”

Sau khi nghe được câu này thì cảm xúc của Morindi ổn định lại, bà ta lại hít sâu

một hơi, lau nước mắt.

“Nhưng ngươi vẫn cần học tập và tiến bộ.”

Ánh mắt của Morindi mờ mịt.

“Sẽ có một người tên là Alfred, về sauđịnh kỳ sẽ đến đây để giảng bài, ngươi

chú ý lắng nghe cùng học tập, càng phải hoàn thành bài tập.”

Morindi có chút luống cuống.

Karen cường điệu nói: “Đây là ý chỉ.”

“Vâng, cần tuân Thần linh.”

“Về sau, ngươi phụ trách trông chừng nơi này, vào thời điểm quan trọng thì kêu

gọi ta, hoặc ta sẽ thông báo ngươi.”

Karen ngửa người ra sau, khung cảnh ý thức tan biến, anh trở về hiện thực,

đứng ở khu vực trung ương của khán thính phòng.

Buken cùng Morindi đều đã “Nữa thức tỉnh”, khác nhau ở chỗ, mình không có

truyền cho bọn họ quá nhiều năng lượng linh tính, cũng chỉ để bọn họ “Tỉnh

lại”, cũng không cho họ năng lực hành động tự do.

Hai người này có liên quan quá sâu với phía Đại tế tự, vội vàng để bọn họ tự do

rất có thể sẽ khiến cho phía Đại tế tự ý.

Nhưng mà Karen vẫn là đi tới trước cái bệ đặt trước hai người này, phía trên có

hai chén rượu.

Hai tay Karen nắm vào chén rượu, sức mạnh linh tính được truyền vào, rất

nhanh, trong chén rượu đã hiện ra chất lỏng màu đen, đây là sức mạnh Trật Tự

thuần tuý nhất, bọn chúng bị Karen giữ lại ở trong hai món Thánh khí hình chén

này.

Dưới sự sắp xếp của Karen thì Buken có thể trở thành người lên kế hoạch nhằm

vào tổ chức Trầm Mặc Giả, đương nhiên, vào thời khắc quan trọng cũng có thể

tham gia hành động;

Còn về Morindi, giai đoạn hiện tại thì bà ta vẫn ở lại nơi này tiến hành cải tạo tư

tưởng đi, nếu như trang viên Ellen bị ai đó thăm dò hoặc chú ý đến thì bà ta là

lực lượng để bảo vệ trang viên.

Khi chức vị của mình càng ngày càng cao thì đám người giống Lão Saman đã

có chức vị trong giáo nên sẽ không tiếp tục ở lại trong trang viên, chỉ dựa vào

trận pháp mà không có một ai đủ mạnh để trấn giữ thì cũng không ổn.

Hai cái chén này chính là nhiên liệu cho khả năng hành động tự do của họ trong

thời điểm quan trọng.

Sau khi làm xong, Karen đi ra khỏi khán thính phòng.

Xe ngựa sớm đã chờ ngoài cửa, vừa ngồi vào xe ngựa, Karen đã nghe được

tiếng khóc nức nở, khi âm thanh này cùng đi lên xe thì lập tức trở nên lớn hơn.

Connor ngồi ở chỗ đó, cầm cặp sách làm thành cái bàn, vừa khóc vừa bổ sung

bài tập;

Pall ngồi ở trên đầu cô bé mà không ngừng tiến hành răn dạy.

Xem ra trước khi mình lên xe thì đã khiển trách được một hồi lâu, bây giờ bắt

đầu tiến vào giai đoạn kết thúc:

“Đừng tưởng rằng ngươi dùng Đường Lệ làm bia đỡ đạn thì sẽ có tác dụng,

Đường Lệ là bà ngoại Karen, nhưng vai vế cũng không cao bằng ta! Ta là nhìn

thấy Dis lớn lên, Đường Lệ tính là gì mà cũng dám làm trưởng bối trước mặt ta

sao!

Viết, viết cho ta!

Còn thiếu bao nhiêu thì hôm nay nhất định phải viết xong cho ta, bắt đầu từ

ngày mai, bài gấp đôi!”

Connor cực kỳ ấm ức nói: “Hu hu hu, vậy thì không còn thời gian để đi ngủ.”

“Ngủ cái gì mà ngủ, ngươi cũng sẽ không bị thâm quầng mắt!”

Connor dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Kevin đang nằm ở cạnh cửa sổ

xe, con chó vàng luôn luôn ấm áp dời ánh mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, a,

phong cảnh thật đẹp.

Connor lại nhìn về phía Karen, lại phát hiện Karen đã cầm tờ Tuần Báo Trật Tự

trong xe lên, bắt đầu đọc rất chăm chú.

Lúc mẹ của đứa bé không có ở đây, cưng chiều đứa bé một chút cũng không

sao, nhúng tay vào khi người mẹ đang dạy dỗ thì quả thật quá không sáng suốt.

Connor chỉ có thể cúi đầu xuống, tiếp tục làm bài tập, đồng thời ngón tay lén

lén móc cái miếng dán mèo đen trên cặp sách, nhưng cặp sách vốn là Thần khí

hoá thành, móc cũng chẳng bị gì.

Cốt Long đáng thương, nhưng hoàn cảnh gia đình của cô bé là như vậy, thật sự

là không còn cách nào, ngồi phía sau xe ngựa là Karen, Pall và một vị Thần, là

một phần tử của gia đình này vốn không thể chấp nhận việc bị tụt lại phía sau.

Cũng may, sau khi Karen lên xe thì Pall cũng lập tức kết thúc, sau đó nhảy nhót

đến trên đầu gối Karen, khoe cái mũ mới của mình.

Một cái mũ trùm đầu màu vàng kim làm từ lông của Thần.

“Thế nào, có đẹp không, meo?”

“Ừm, đẹp.”

“Cậu thức tỉnh hai tên kia rồi sao?”

“Ừm.”

“Thuận lợi không?”

“Cực kỳ thuận lợi.”

“Cũng đúng, thân phận của cậu để lộ ra thì cũng không có khả năng không

thuận lợi.”

“Cả hai muốn về nhà hay là muốn đến đại khu Dinger cùng ta.”

Đại hội tế tự sắp bắt đầu.

Pall do dự một chút, nhìn về phía Kevin, hỏi: “Ngươi có thể bị phát hiện

không?”

Kevin: “Gâu gâu gâu!”

Karen nhìn lướt qua Kevin, Kevin lập tức chột dạ mà hạ thấp đầu chó.

Nó nói, nó đã bù đắp vào phong ấn mà Hoven đã bố trí, Thần khí thăm dò có

mạnh hơn nữa cũng không có khả năng phát giác được khí tức Thần linh của nó.

Bằng vào điểm này thì có thể tưởng tượng ra trong bao nhiêu bữa tối trước đây,

rốt cuộc là Kevin đang suy nghĩ gì khi ngủ ở trong ổ chó, nó không chỉ lén lút

làm lỏng những chiếc đinh kia mà còn nắm giữ phong ấn.

Nhưng đây cũng không có nghĩa rằng trình độ của ông Hoven không đủ, chỉ

đơn giản là vì ông Hoven đã chết, nếu không thì có thể thường thường đến kiểm

tra một chút để thay đổi phong ấn, nếu vậy thì đoán chừng Kevin cũng sẽ tuyệt

vọng

Pall cao hứng nói: “Vậy thì cùng đi chứ, nhưng mà chúng ta có được vào hội

trường không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK