khiêng lên lầu, đi vào lên sân thượng ở lầu hai, đặt xuống.
Sau khi xác nhận là đã sắp xếp hợp lý, Connor mới hài lòng nằm lên trên một
băng ghế, vừa mới uống thuốc xong cô bé lại bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, buồn
ngủ.
Cách giáo dục của Pall hiển nhiên là cực kỳ thành công, cho dù lúc ở bên ngoài
thì Connor cũng tuân thủ theo thói quen sinh hoạt ở nhà một cách cẩn thận.
Tay trái Karen cầm một ly nước, tay phải cầm một cái bình giữ nhiệt chứa nước
đá, dưới nách kẹp một phần Tuần Báo Trật Tự đi lên sân thượng.
Ở trong ốc đảo trên sa mạc, uống nước đá ngồi xem báo, thật là một chuyện rất
thoải mái.
Từ khi tìm được điểm liên lạc thì đã qua một khoảng thời gian, báo cáo về tình
huống của Đoàn điều tra, báo cáo chiến sự, báo cáo quan sát sự vụ, Karen cũng
đã nộp lên, mấy chục cái đầu ngươi kia, hiện tại cũng đã được cao tầng của
Thần Giáo tuyên truyền, phần Tuần Báo Trật Tự vừa cầm được vào tay hôm
nay, ở bức ảnh lớn đăng trên trang thứ hai, là ảnh chụp về cái chồng đầu người
kia.
Do chủ biên của Tuần Báo Trật Tự tự mình chấp bút, một trang lớn bút mực
dùng để miêu tả công tích lần này của Karen.
Viết rất mềm mại, viết rất xúc động, viết rất nhiệt huyết, viết cũng rất phô
trương;
Để cho Karen cũng muốn tự mình làm quen với cái vị tên là "Karen" ở trên báo
này.
Chỉ có thể nói, chủ biên không hổ danh là chủ biên, bút lực này thật đúng là để
cho người ta khâm phục.
Vào thời khắc nguy cấp, mình nhớ về Trật Tự; thời khắc gian nan, dựa vào niềm
tin vào Trật Tự để giải phóng ra lòng chiến đấu ngoan cường; Vị chủ biên này
dùng rất nhiều phép so sánh, để miêu tả sự chuyển biến trong nội tâm của
"Karen".
Karen vừa đọc vừa thấy buồn cười, chỉ cảm thấy vừa lạ lẫm vừa thú vị.
Bây giờ tạm thời Karen còn không thể trở về, bởi vì thân phận bây giờ của anh
cực kỳ xấu hổ, trên danh nghĩa, anh còn thuộc về thành viên của Đoàn điều tra,
mặc dù Đoàn điều tra bây giờ gần như đã bị huỷ diệt, nhưng người có thể ngược
lại, tự thế cũng không thể bỏ.
Thậm chí anh nhận được sự bổ nhiệm từ trong Thần Giáo, trở thành Phó đoàn
trưởng lâm thời của Đoàn điều tra.
Mặc dù là lâm thời, vẫn còn là phó, nhưng chức vị này đối với Karen bây giờ
mà nói, cũng vẫn xem như là đã trèo cao.
Nhưng ai bảo sau khi Đoàn điều tra bị tiêu diệt, Karen là thành viên thứ nhất
trong Đoàn điều tra chủ động liên lạc về Thần Giáo, tiếp sau cũng còn có một
chút nhân viên lẻ tẻ khác trốn thoát ra được, nhưng phần lớn chức vị còn không
cao bằng Karen, cho dù có cao hơn thì cũng có hạn.
Dù sao là cũng là một cái danh hiệu mà thôi, còn không bằng đưa cho người lập
công, cũng xem như là đến nơi đến chốn, sau khi trở về báo cáo công tác thì còn
phải đi qua quy trình, dù sao thì đoàn viên hy sinh còn phải xin tiền trợ cấp.
Cũng giống như dự đoán của Lango, lần này mình thông qua "Cuộc săn đầu
người", có được một phần vốn chính trị rất lớn, lúc trước kia sân khấu chỉ trong
đại khu thành phố York, mình bây giờ, rõ ràng đứng ở dưới ánh đèn của toàn bộ
Thần Giáo.
Trong việc tuyên truyền của Trật Tự Thần Giáo cũng không có thay đổi gì ngoài
ý muốn, trước hết là công bố sự tổn thất của bảy Đoàn điều tra rồi sau đó cường
điệu tuyên dương về chiến tích của Karen.
Chuyện duy nhất mà Karen không thể dự liệu được, có lẽ là thái độ của Trật Tự
Thần Giáo đối với chuyện Hoang Mạc, thế mà lại cứng rắn như thế.
Trang đầu là đăng về bài phát biểu của Đại tế tự Norton.
Đầu tiên là xác định tính chất sự việc của Đoàn điều tra Hoang Mạc, đánh dấu
nó là: Một sự khiêu khích và xâm phạm trực tiếp đối với Trật Tự.
Sau khi xác định thì đến biện pháp, không có những lời khách sáo, cũng không
có gì trì hoãn, càng không buông lời cảnh cáo, mà là trực tiếp nói rõ rằng Trật
Tự Thần Giáo sẽ tự mình ra mặt, gột sạch tất cả những bụi bặm bám trên Trật
Tự.
Trong đó, có ba câu nói làm cho Karen cảm thấy ấn tượng nhất;
Câu nói đầu tiên là: Có người muốn cắt ra một chỗ, để chúng ta tiếp tục chảy
máu, cho rằng làm như vậy có thể kéo ngã chúng ta, nhưng bọn hắn không biết,
tín đồ Trật Tự chúng ta ngay cả cái chết còn không sợ, nào sẽ sợ phải đổ máu
sao?
"Ngay cả cái chết còn không sợ" trong câu nói này cũng không phải là cụm từ
để miêu ta về sự dũng cảm, mà là để nói về Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất.
Đây là trực tiếp công nhận Trật Tự Thần Giáo sẽ sử dụng món vũ khí lớn nhất,
tiến hành cổ vũ cho tín đồ Trật Tự bên mình, tiến hành chấn nhiếp giới giáo hội.
Nói cho toàn bộ giới giáo hội, ở trong sự kiện này, cơ chế xử lý cao nhất của
Trật Tự Thần Giáo có thể đạt đến mức độ sử dụng Trật tự Kỵ Sĩ Đoàn.
Món vũ khí này vốn là được sử dụng như thế, có thể nó vẫn luôn ngủ say,
nhưng tuyệt đối không thể không có, mà giá trị của nó không phải nằm ở việc
sử dụng hay không, không có việc gì mà "Lôi ra" đem phơi nắng thì cũng có thể
phát huy tác dụng.
Câu nói thứ hai: trong quá trình Hoang Mạc Thần Giáo xử lý nguy cơ lần này,
năng lực yếu kém, tín ngưỡng dao động, không đáng để tín nhiệm và gửi gắm.
Câu nói này nhìn như Đại tế tự trực tiếp đưa ra lời phê bình với Hoang Mạc
Thần Giáo, thể hiện sự bất mãn, trên thực tế là đang xác nhận quan hệ chủ tớ
khi Trật Tự Thần Giáo tham gia vào sự kiện lần này.
Hoang Mạc Thần Giáo quá phế vật, cho nên mục đích tiếp theo của Trật Tự
Thần Giáo khi tham gia vào không phải là để giúp đỡ Hoang Mạc, mà là Trật
Tự Thần Giáo đơn phương báo thù.
Trật Tự Thần Giáo sẽ không tốn thêm sức lực và chi phí để nhất định phải nâng
đỡ một cái lớp da Hoang Mạc, cũng chính là một cái "Chính quyền bù nhìn".
Nhìn từ trên thực tế, tiếp tục duy trì sự tồn tại của Hoang Mạc Thần Giáo, có thể
giảm chi phí tham gia xuống và duy trì của Trật Tự Thần Giáo, và đứng cao trên
phương diện đạo đức.
Nhưng xem xét trên lợi ích lâu dài, tiếp tục duy trì sự tồn tại của Hoang Mạc
Thần Giáo, chỉ có thể để nó tiếp tục trở thành điểm chảy máu của Trật Tự Thần
Giáo, ngày sau một khi lực lượng của Trật Tự rút đi, có lẽ trong nháy mắt
Hoang Mạc Thần Giáo sẽ ngã xuống.