ra, hắn đẹp đẽ, cũng tinh xảo, nhưng cùng lúc cũng yếu ớt.
Tín đồ tín ngưỡng Thần cần một cái quá trình, có lẽ đến từ gia đình, đến từ
truyền giáo hay là đến từ suy nghĩ và nhận biết của bản thân;
Nhưng Thiên sứ, bọn hắn từ thời khắc được tạo ra, đã là một sản phẩm hoàn
thành, lòng kính sợ đối với thần, là bẩm sinh.
Karen vốn nghĩ là sẽ có một cuộc quyết đấu triển khai trong không gian linh
hồn của mình, mình cần tốn hao không ít tinh lực để trấn áp và làm hao mòn
hắn, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ cũng không cần thiết làm vậy.
"Đối với Thần ngoại giáo cũng sợ hãi đến thế sao?"
Pháp thân của Thần Trật Tự đang từ từ hạ xuống, tên thiên sứ kia thì đứng ở đó
tiếp tục sợ hãi, trong miệng nỉ non:
"Chủ của ta, xin ban cho ta phương hướng..."
"Chủ của ta, xin ban cho ta phương hướng..."
Hắn, đang cầu nguyện với Thần Vực Thẳm
Trừ phi Thần Vực Thẳm truyền ý chí xuống, nếu không, khi đối mặt với khí tức
của Thần linh, hắn không dám có bất cứ sự phản kháng nào?
Trong lòng Karen bắt đầu hiểu rõ, đây chính là địa vị thật sự của thiên sứ sao.
Trong thần thoại tự thuật Ánh Sáng Trật Tự, rõ ràng ghi lại Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn
phụng theo pháp chỉ của Thần Trật Tự bắt giết Tà Thần; những ghi chép tương
tự, cũng có xuất hiện trong thần thoại tự thuật của các giáo hội khác, có lẽ
không dày đặc như của Trật Tự Thần Giáo, ví như một vị thần nào đó "Làm ác",
hoặc là bởi vì những chuyện khác, ví như trên phương diện "Gia đình luân lý",
cuối cùng bị người anh hùng nào đó chém giết; trong lịch sử của những Thần
Giáo chính thống cũng là có ghi lại chiến tranh đối với những Thần linh đối
đầu.
Nhưng chưa từng có Thiên sứ của một Thần Giáo nào đi chém giết một vị Thần
nào đó, thậm chí là giao đấu cũng không có ghi chép nào, có thể theo như lý
thuyết, Thiên sứ nhưng thật ra là rất hùng mạnh, là nô bộc trung thành nhất của
Thần, bọn hắn nguyện ý kính dâng hết thảy cho ý chí của Thần.
Nhưng bởi vì Thần chế tạo ra bọn hắn, cho nên Thần không có khả năng để bọn
hắn thay thế Thần, bằng không bọn hắn sẽ không thuần khiết, cũng không thần
thánh, càng không trung thành.
Sau khi trên tay của bọn hắn dính máu của Thần, có lẽ quay đầu lại, khi đó ánh
mắt nhìn về phía Thần... Cũng sẽ có sự thay đổi.
Pháp thân của Thần Trật Tự bắt đầu nghiền ép, cơ thể của Thiên sứ sáu cánh bắt
đầu vặn vẹo.
Thần Vực Thẳm cũng không tiến hành đáp lại lời cầu nguyện của hắn, cho nên
hắn đang đợi bị tan rã triệt để.
"Vẫn may..."
Trong lòng Karen cảm thấy may mắn, kết thúc bình tĩnh như thế này, đối với
mình mà nói hẳn đã là kết quả tốt nhất, lần này mình hẳn là có thể tiếp tục trấn
áp lại cơn nghiện đói này.
Trong góc nhìn của Karen, cơn nghiện đói giống như là một con chó dại, hai tay
mình nắm xích chó, sợ nhất là con chó dại này bởi vì đánh nhau mà trở nên bạo
động.
Nhưng mà, sự tình phát triển lại thoát khỏi sự dự đoán của Karen một lần nữa,
không phải phát sinh ngoài ý muốn, cũng không phải xuất hiện chuyển hướng,
mà là quá mức suôn sẻ.
Thiên sứ sáu cánh bị pháp thân của Thần Trật Tự nghiền ép đến nỗi trở thành
một vòng sáng màu đen, không chỉ không có chống cự, ngược lại bản thân bắt
đầu tan rã, hắn thậm chí đang chủ động phối hợp thần trấn áp mình.
Mà loại chủ động này, giống như là trái cây bị lột vỏ ra, chủ động đưa đến trong
miệng của ngươi, tận tâm giúp ngươi nuốt vào.
Trong chốc lát, trong lòng Karen sinh ra một sự rung động.
Pháp thân của Thần Trật Tự dừng lại, không còn tiếp tục áp dụng nghiền ép,
thiên sứ sáu cánh phía dưới không ngừng phân giải thành từng mảnh từng mảnh
hào quang, bắt đầu rót vào trong pháp thân.
Quá trình thôn phệ, đã bắt đầu!
Mà lần này, chính là bởi vì tên Thiên sứ này chủ động, thậm chí cũng không có
cho Karen thời cơ đến tiến hành bác bỏ như trước!
Con chó dại này, hoặc là không cho nó ăn, chỉ khi nào ngươi muốn để nó ăn vài
miếng rồi sau đó lại bưng bát đi, vậy thì sự phẫn nộ và cắn trả của nó tất nhiên
sẽ càng thêm dữ dội!
Hai tay Karen nắm chặt, ngẩng đầu, nhìn về phía pháp thân của Thần Trật Tự
phía trên, khó khăn mở miệng nói:
"Không được phép ăn!"
Pháp thân của Thần Trật Tự vào lúc này vậy mà cúi đầu xuống, nhìn về Karen ở
phía dưới.
Lần thứ nhất, pháp thân của Thần Trật Tự và Karen không còn đồng bộ.
"Ông!..."
Karen cảm giác được ý thức của mình đang bị nghiền ép, pháp thân Thần Trật
Tự đang nhìn mình, nhưng trên thực tế, cũng không phải là pháp thân này, mà là
một thứ không biết đến từ nơi nào, nhưng lại thật sự tồn tại chậm chậm chảy
qua ở trên đầu mình, bên dưới chân mình, ở trước người mình.
Nó không có lôi kéo ngươi, nhưng ngươi lại không tự chủ được muốn tiến lên,
tụ hợp vào.
Dù ngươi đứng trên bờ sông chửi rủa, nguyền rủa vô số lần, nó cũng sẽ không
đáp lời lại ngươi, mà việc không đếm xỉa này mới thật sự là xem thường.
Hai con ngươi Karen đã mất đi ánh sáng, chỉ một nháy mắt, trong ý thức của
mình có quá nhiều ý nghĩ tiêu cực truyền vào:
Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn cản?
Ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể làm được?
Sự phủ định mãnh liệt như từng đợt sóng đánh vào nội tâm Karen.
Thật ra Karen vẫn luôn rất rõ ràng, thứ mà mình đối kháng, cũng không phải chỉ
là cơn nghiện đói, mà là một sự hiển hóa của quy tắc Trật Tự, khi ngươi lựa
chọn đi trên con đường này, phong cảnh ven đường có thể tùy ý ngươi thưởng
thức, đồng thời, trên người của ngươi tất nhiên cũng không thể tránh khỏi bụi
đất bám vào.
"A..."
Karen quỳ mọp xuống, hé miệng, vẻ mặt hiện tại của Karen, cực kì tương tự với
Thiên sứ sáu cánh khi nãy, điểm khác nhau là vẻ mặt Karen không quá mức như
vậy, cũng không có nhiều “biểu cảm nghệ thuật”.
Nhưng trên thực tế, cả hai cũng không hề có sự khác biệt.
Lúc ngươi đang cười nhạo địa vị Thiên sứ bị Thần hoàn toàn nô dịch, bản thân
mình, sao lại không phải nô lệ của quy tắc?
Vòng xoáy, xuất hiện bên người Karen, như đang mở ra chiếc miệng lớn, đang
chuẩn bị thôn phệ anh.
Karen bắt đầu bị lôi kéo, bắt đầu bị hút vào, bắt đầu sa đọa;
Từng vết nứt xuất hiện trên làn da, bên tai vừa nghe tiếng giòn vang như cánh
chuồn chuồn bị đứt.
Rất có thể ngay một khắc sau đó, Karen sẽ tan rã.
Thật giống với cảnh tượng trên bức tranh tường kia, chỉ có điều nhân vật chính
từ Ankara, đổi thành chính mình.
Karen duỗi tay ra, giống như là muốn bắt lấy thứ gì, nhưng cũng không nắm
được thứ gì.
Anh bắt đầu la lên ở trong lòng:
"Ánh Sáng..."
Ánh Sáng chưa từng xuất hiện.
"Ám nguyệt..."
Ám nguyệt chưa từng xuất hiện.
"Lưỡi Hái Chiến Tranh..."
Lưỡi Hái chưa từng xuất hiện.