thời không hỗn loạn, bầu trời và mặt đất đều đang điên cuồng rung động.
Chỉ có điều sự náo nhiệt này lại không cách nào làm người ta vui vẻ, bởi vì cơ
sở cho sự tồn tại của nó là không biết bao nhiêu sinh mạng máu thịt.
Ngay cả kỵ sĩ Trật Tự quý giá nhất cũng được sử dụng không hề kiêng kỵ, tấn
công về phía trận địa kẻ địch, nhìn từ trên cao xuống giống như là từng con Địa
Long màu đen không ngừng hướng về phía dãy núi.
Bọn họ mạnh mẽ, sắc bén như là đao nhọn, không ngừng đâm vào cơ thể kẻ
địch, cắt ra một miếng thịt lớn, nhưng bọn cũng mỏng manh, phía đối diện dù
sao cũng là trận địa phòng ngự được bố trí tỉ mỉ của kẻ địch, có quá nhiều biện
pháp có thể sử dụng để nhắm vào kỵ sĩ.
Chiến mã vong linh không ngừng bị cắt chém, kỵ sĩ trên lưng ngựa thì cùng tan
rã với bộ giáp trên người.
Những thương vong này đang không ngừng tăng lên khi việc tiến công đang
được tiếp tục.
Nhưng ngay cả như vậy, trận địa của kẻ địch mặc dù bị đẩy vào bên trong một
khoảng không nhỏ, nhưng chờ đến khi kẻ địch tan rã, Trật Tự vẫn còn cách
thắng lợi một chặng đường rất xa.
Người Cầm Roi tay cầm ly rượu nhìn không chút run rẩy, nhưng mặt rượu phía
trên đã nhộn nhạo những gợn nước.
Mặc dù hắn không hiểu quân sự, nhưng đến lúc này, hắn cũng có thể đã nhìn ra
nếu còn tiếp tục đánh nữa, ngoại trừ gây ra thêm thương vong thì rất khó để có
tiến triển gì.
Hắn cũng cực kỳ nghi ngờ, người trẻ tuổi ngồi ở bên cạnh mình này, chẳng lẽ là
dùng loại phương thức vô cùng lỗ mãng này mà giành được thắng lợi vô tỉ lệ
thương tổn vô cùng thấp lúc trước sao?
Nhưng Verden vẫn nhịn được, hắn kẹp lấy điếu xì gà mà Miegel đưa đến, lúc
Miegel đưa xì gà cho Karen, Karen từ chối.
Verden nói: "Ta nhớ là ngươi biết hút."
Karen đáp lời: "Người Cầm Roi, bây giờ ta không hút được." Nói xong, Karen
chỉ chỉ lồng ngực của mình, "Bây giờ ta đang rất đau lòng."
Verden nói: “Chiến tranh vốn là như vậy."
Nói xong, Verden liền đột nhiên cảm thấy buồn cười, thằng nhóc này đau lòng
cái gì, rõ ràng những thứ đang tiêu hao đều là vốn liếng mình vất vả kiếm được,
thế mà mình còn đang an ủi hắn nên nghĩ thoáng một chút.
Nghĩ thoáng một chút để tiếp tục phá của của ta sao?
Kẻ địch bắt đầu dần dần co vào trong trận địa phòng ngự, dùng vô số biện pháp
để cố cản trở và sát thương phe tấn công.
Mà phe tiến công vẫn đang không ngừng đẩy chiến lực trong tay mình đến,
giống như là một dân cờ bạc nóng đầu, không tiếc vốn gốc, nhất định phải theo
tới cuối cùng.
Trận chiến này, cũng từ buổi sáng mà kéo dài đến hết buổi trưa, tới gần hoàng
hôn.
Trên chiến trường, có thể thấy được khí cụ chiến tranh bị hư hại và thi thể
không trọn vẹn ở khắp nơi, nhưng theo trình tự tiến công, chẳng những không
có giảm xuống, ngược lại vẫn còn tiếp tục tăng lên.
Verden từ chối đề nghị dùng cơm của Miegel, hắn ăn không vào.
Nhưng hắn vẫn chịu đựng không can thiệp gì vào việc chỉ huy của Karen, cho
dù vài lần Karen muốn giải thích nhưng cũng bị Verden trực tiếp ngắt lời:
"Ngươi là chỉ huy, ta chỉ ngồi nhìn."
Trong lòng Karen thật đúng là rất cảm động, nhà đầu tư giống như thế này…
thật đúng là hiếm thấy trên đời, cấp trên như vậy thì càng hiếm thấy hơn.
Càng suy nghĩ, Karen cảm thấy tính cách của Đại tế tự cũng sẽ như vậy, bằng
không cũng không có khả năng dẫn dắt ra được một người lãnh đạo ưu tú như
Verden.
Lúc Karen rời khỏi La Giai, Rasma đang ngồi tù ở đấy.
Cho nên Karen không có cảm nhận được Trật Tự Thần Giáo dưới sự quản lý
của Rasma, nhưng chuyện này cũng không có gì mà tiếc nuối, bởi vì anh thật rất
thích Trật Tự Thần Giáo dưới sự quản lý của Norton.
Từ hồng y giáo chủ Creed, đến đoàn trưởng Daan, đến Người Cầm Roi, trên
người bọn họ đều có đặc điểm mà mình có thể cảm nhận được, thậm chí là ngay
cả Morindi phản loạn, lúc trước thiếu chút nữa bà ta nổ chết mình và Neo,
nhưng Karen vẫn đưa thi thể của bà ta về, cho bà ta cơ hội có thể được "Thức
tỉnh", bởi vì ở trên người bà ta cũng có đặc điểm tương tự.
Trước bối cảnh Chư Thần trở về, Trật Tự Thần Giáo có những người lãnh đạo
như thế này thì đó là sự may mắn của Trật Tự....
Trên vị trí đài chỉ huy nơi dãy núi Zuma, quan chỉ huy cao nhất của nơi này đến
bây giờ vẫn đang chau mày.
Đám thuộc hạ bên cạnh mình đang cảm thấy vô cùng vui sướng và hân hoan đối
với sự tấn công cố chấp đến mu muội này của Trật Tự, nhưng sự lo lắng trong
lòng hắn càng lúc càng dày đặc.
Hắn không thể nào hiểu được vì sao bên phía Trật Tự lại đánh như vậy
Nhưng hắn càng tin chắc rằng vị quan chỉ huy hết sức trẻ tuổi với lý lịch vô
cùng ngăn nắp ở phía đối diện kia tuyệt đối không phải một tên ngu xuẩn!
Nhận được báo cáo phía trước quan sát thấy một con Băng Sương Cự Long
hoàn toàn trưởng thành đang bay lượn trên không trung.
Rất dễ để đoán được đó là vật cưỡi của ai, huống hồ vị kia còn vừa mới tham
gia cuộc đàm phán hòa bình ở sa mạc.
Cho nên, bây giờ vị sĩ quan chỉ huy này chỉ có thể nghĩ ra một lời giải thích hợp
lý cho tình hình bây giờ: Người trẻ tuổi kia vì nóng lòng thể hiện trước cấp trên
của mình cho nên lúc này đầu óc mới mê muội.
Bản thân Người Cầm Roi chính mình cũng không nghĩ tới, việc mình đến đây
thế mà còn có thể tạo ra tác dụng đánh lừa kẻ địch trên chiến trường, theo mức
độ nhất định cũng đã trợ giúp cho kế hoạch của Karen tiến hành.
Mà lại bởi vì sự xuất hiện của hắn, Đoàn trưởng của ba Đoàn chính quy kia phải
trơ mắt nhìn xem binh sĩ của mình không ngừng tử thương, nhưng không dám
hỏi thăm Karen có nên dừng việc tấn công điên cuồng lại không?