Marvalho trầm mặc.
Karen không nói chuyện.
Sau một lát, Marvalho nói: "Trong lúc làm thì nghiệm thì hệ số an toàn luôn rất
cao, chính ta rất là chú trọng phương diện này, nhưng lúc đó, ta cảm nhận được
sự rung động từ trong nội tâm, ta cảm nhận được một vài thứ, để cho ý thức của
ta hoảng hốt trong thoáng chốc, bởi vậy, thí nghiệm của ta mới xảy ra chuyện
ngoài ý muốn.
Karen,
Câu nói này ngoại trừ báo cáo lên Thần Điện, ta cũng chỉ nói với ngươi, ngay cả
Gaspol ta cũng không nói.
Đó chính là:
"Ta cảm ứng được Thần Trật Tự trở về" "
Karen đang uống đồ uống nhịn không được mà dừng động tác, anh hơi kinh
ngạc mà nhìn xem Marvalho.
Marvalho lộ ra nụ cười hài lòng, ánh mắt Karen khiếp sợ, để cho hắn rất hài
lòng, đúng vậy, có tín đồ Trật Tự nào có thể không cảm thấy rung động và bành
trướng trong lòng khi nghe thấy tin Thần Trật Tự trở về đây?
Nhưng Marvalho hiểu lầm, lúc này trong lòng Karen nghĩ là:
Thí nghiệm của hắn gặp phải chuyện ngoài ý muốn, thế mà thật sự là do mình
gây ra.
Mà cái phản ứng dây chuyền liên tiếp nhau này, cuối cùng dẫn đến cấp trên của
mình không thể không về sớm rời chức để chuẩn bị sinh con.
Karen hít sâu một hơi, cái sự kiện này nếu là nói cho Alfred biết, Alfred khẳng
định lại muốn đi cảm khái rằng: Đây chính là ý chí của Thần, không thể trái.
Sau đó, hắn sẽ đem cái sự kiện này biên soạn thành nội dung trong lần giao lưu
học tập tiếp theo để tiến hành truyền giáo cho các tín đồ.
Karen không thích như vậy, bởi vì lúc anh trở thành thần bộc, rõ ràng đã nhận ra
mình đang bị Thần ý "Trêu đùa".
"Ngài dưỡng thương thật tốt đi, nhớ kỹ mang cô ta đến cô nhi viện thử, ta còn
có việc, ngày mai phải đến đại khu Dinger để đi học, sau đó còn muốn đến tham
gia Đoàn điều tra Hoang Mạc.
A, đúng, ngài Trưởng khu đêm mai sẽ đi đại khu Dinger, giúp ta hẹn dùng
cơm."
"Ngươi cố ý nói với ta cái này làm cái gì?"
"Cô ta là vợ của ngài, ta hẳn là nên nói với ngài một tiếng."
"A, cám ơn ngươi, Karen, ngươi là người thứ nhất để cho ta có loại ảo giác ta có
cảm giác chiếm hữu đối vợ mình đấy, ha ha, cảm giác chiếm hữu, ta nói như thế
có đúng không, hay là có chút khó nghe?"
"Đây vốn chính là cảm giác của hai bên, cô ta đối với ngài cũng là có cảm giác
chiếm hữu, về sau khi ngài đi cùng những người khác nhất là người khác phái ra
ngoài, cũng cần chuẩn bị báo cáo với cô ta."
"A, ta cũng không có cái nhu cầu này."
"Cái này cũng không khẳng định được, dù gì thì những người khác phái nhìn
chằm chằm vào ngài sẽ nhiều hơn cô ta."
"Là bởi vì ta có sức hút hơn cô ta sao?"
"Sức hút của lợn giống."
"Ha ha, Karen, ta muốn bóp chết ngươi thật đấy."
"Chờ sau khi có hậu đại rồi nói sau, Đòn Roi Kỷ Luật có trách nhiệm bảo hộ tài
sản của Thần Giáo."
Karen đứng người lên, đi đến trước ngăn tủ, bắt đầu chọn lựa mấy món quà
thăm hỏi bệnh nhân ở trong, đến lúc đó để người mang đến trang viên Ellen để
Pall… không, là để đám người Eunice nếm thử thứ tốt mà bên ngoài không mua
được.
Marvalho rời đi áo nước, mặc quần áo chuẩn bị tiễn Karen, bỗng nhiên, hắn
dừng bước, nhìn xem mu bàn tay Karen, hỏi: "Dấu ấn của Lưỡi Hái Chiến
Tranh…"
"Bị mài mòn đi.” Karen đáp lại rất tự nhiên, "Ô nhiễm Thần tính, thật sự là quá
thần bí khó lường."
"Bây giờ để ta khôi phục lại cho ngươi đi, nếu không ngươi cũng không có cách
nào sử dụng Pháo Đài Hắc Ngục."
"Cơ thể của ta vẫn còn chưa khôi phục tốt, chờ đến khi cảm thấy ổn thỏa rồi ta
sẽ chủ động đến nhờ ngài hỗ trợ."
Karen tạm thời không muốn nhận thêm thanh lưỡi hái kia trở về, ai bảo nó
thường nhập vào trong mộng rồi hạ thấp chất lượng giấc ngủ của mình, mỗi lần
mình dùng nó đều là để cắt chém cơn nghiện đói.
"Được rồi."
"Ngài không cần tiễn ta, ta sẽ tự ra ngoài."
Marvalho nhún vai: "Ngươi có biết mấy thứ mà ngươi đang cầm giá trị như thế
nào không, ta sợ người bên ngoài không cho ngươi rời khỏi.”
"Ha ha." Karen biết Marvalho đang đùa giỡn, nào có ai sẽ hoài nghi Bộ trưởng
Bộ chấp pháp đi trộm đồ ở đây.
Marvalho tự mình tiễn Karen đến cửa bệnh viện;
Karen vẫy tay từ biệt: "Gặp lại."
Marvalho cũng khoát tay áo: "Ngày mai gặp."
...........
"Thiếu gia, nhân sự mới đã được sắp xếp." Alfred bẩm báo với Karen một lần
nữa, "Thật sự là kế hoạch cũng không theo kịp sự biến hóa trong hiện thực."
"Hiện thực chính là như vậy, luôn luôn thình lình cho ngươi một chút ngoài ý
muốn, cho ngươi thêm một chút niềm vui."
"Thiếu gia, ta cảm thấy cái gọi là ngoài ý muốn hẳn đều là được sắp đặt trong số
mệnh…"
"Dừng lại." Karen cười cười, "Ngươi cũng chú ý một chút, ta biết công việc của
ngươi khó xử, cần phải mượn khái niệm của Thần để cơ cấu cái đoàn thể này,
nhưng ngươi cũng biết rõ thái độ của ta đối với Thần, đây cũng là thái độ của
Trật Tự đối với thần."
"Xin ngài yên tâm, thiếu gia, chờ qua một khoảng thời gian nữa, ta sẽ tuyên
truyền trên phương diện này. Thiếu gia, có cần thuộc hạ chờ ở đây sau đó đưa
ngài đến chỗ trận pháp dịch chuyển không?"
"Ngươi trở về đi, ở trong bộ cũng có khá nhiều việc."
"Được rồi, thiếu gia."
Sau khi Karen xuống xe, Alfred quay đầu xe trở về, hắn quả thật còn rất nhiều
chuyện để bận rộn, đêm mai Gaspol tổ chức gặp mặt ở đại khu Dinger, thật ra là
để thông báo rút lui.
Alfred cần bố trí lại cục diện khi không lâu sau thiếu gia nhà mình sẽ lên làm
Trưởng khu, nhiều khi hắn bận rộn đều là bởi vì tốc độ thăng tiến của Karen quá
nhanh.