thể anh đều bị bao phủ bởi nước bùn, chỉ còn lại phần đầu còn sạch sẽ, cũng
không phải là do cơn nghiện đói tha thứ và ban ân, mà là cơn nghiện đói muốn
sử dụng sức mạnh của Karen.
Cũng bởi vậy nên những chuyện đang xảy ra bên ngoài thì Karen cũng đều có
thể trông thấy, bao gồm cả nụ cười của Ankara.
Trong tất cả những ghi chép của Trật Tự Thần Giáo đối với Ankara và Thần
Trật Tự gần như đều chỉ có một chủ đề, đó chính là "Tình cha con đậm sâu", chỉ
có phần cuối là ngoại lệ, Ankara phạm sai lầm bị ném vào trong miệng của
hung thú, cơ thể chia năm xẻ bảy, từ đó nêu cao Ánh Sáng Trật Tự.
Ngỡ như tác dụng của tất cả sự làm nền trong phần trước của vở kịch đều vì để
nổi bật không khí bi thương của màn kịch cuối cùng.
Nhưng Karen rõ ràng rằng, rất nhiều những ghi chép về Ankara trong Ánh Sáng
Trật Tự đều là thật, một loại biểu tượng vô cùng chân thật.
Nhưng lúc khi đối mặt với Thần Trật Tự, trên mặt Ankara luôn luôn là một nụ
cười ngọt ngào, ngay cả âm thanh cũng trong trẻo dễ nghe.
Chỉ có điều khi nhìn vào cái vẻ mặt ngọt ngào ấy vào lúc này, để cho Karen vô
thức nghĩ đến một thiếu nữ khác - Dinah.
Dinah khi đối mặt với Đại tế tự và những người chú bác kia thì cũng có thái độ
tương tự.
Bọn họ đều đang cố gắng biểu diễn cho thế nhân và cũng tự biểu diễn cho bản
thân mình xem, biểu diễn ra hình ảnh ấm áp và hiền từ.
Mà người "Nịnh nọt" bọn họ, cũng cần bọn họ tiến hành phối hợp.
Địa vị siêu nhiên mặc kệ là cố ý hay vô ý thì tóm lại đều tạo ra cách cục với bản
thân làm trung tâm, tất cả mọi người bên cạnh mình, hoặc chủ động hoặc bị
động đều phải phối hợp với tiết tấu và sở thích của ngươi.
Karen cũng không biết khi anh đang cảm khái thì trước đó không lâu, trong
nhận thức của thiếu nữ Dinah kia cũng đưa anh vào hàng ngũ của loại người
này.
Bây giờ Karen đang suy tư một vấn đề, đó chính là Ankara sẽ biểu hiện ngoan
ngoãn mà để cơn nghiện đói nuốt chửng giống như bây giờ sao?
Mặc dù vị Ankara này chỉ là ý thức được Nguyệt Nữ Thần Giáo tế luyện ra từ
một mảnh trong ngàn vạn mảnh vụn của Ankara, nhưng dù sao cô ta cũng là
Ankara, Karen cũng biết rõ nội tâm của cô ta vẫn rất kiên cường.
Một người dám viết Trật Tự vào trong phiếu tên sách, thật sự sẽ ngồi yên đón
nhận vận mệnh bị tiêu hoá sao?...
Nụ cười trên mặt của Ankara cũng không có biến mất, một ngọn lửa cháy lên
trên người cô ta, đây là đang gia tăng tốc độ tan rã của bản thân, tựa như là chủ
động tự nấu mình.
Cơ thể của Saraina dần dần hòa tan, tạo thành một bãi ánh trăng trên mặt đất, đó
là tinh hoa của ánh trăng mà tín đồ Nguyệt Thần như cô ta hấp thu ngày đêm;
Linh hồn của Saraina cũng đang bắt đầu phân tách, từng quầng ánh trăng không
ngừng dập dờn, bên trong có thêm một chút ánh vàng, đây là bản nguyên của
truyền thừa Thần tử đang xen lẫn;
Cuối cùng, là phần của Ankara, cô ta dần dần biến hóa thành một lưỡi kiếm
màu đen, yên tĩnh mà lơ lửng.
Con nghiện đói đang yên lặng chờ đợi mọi thứ hoàn thành, một đầu bếp ưu tú
rốt cuộc cũng sẽ có đủ kiên nhẫn mà chờ đợi đến lúc món ăn chín muồi.
Dù sao thì tất cả đều đang hoàn thành trong trạng thái hài hoà.
Một người vốn đang sống sờ sờ, bị loại bỏ đi tạp chất, chỉ còn lại ba phần còn
đang lơ lửng, tinh tế hoàn mỹ phù hợp đến nỗi như đang cố ý dọn ra đĩa.
Sainz bị đóng trên vách tường vẫn còn duy trì được sự sống kiên cường của một
con gián, cơ thể của hắn đã bị đập nát nhưng hắn còn chưa chết, hai mắt mở thật
to, miệng cũng không ngừng mấp máy, chỉ là bởi vì không ngừng có nước phun
tung toé ra khiến hắn không thể nào phát ra tiếng nói gì cụ thể, nhưng vẫn có
thể cảm nhận được sự phẫn nộ và không cam lòng của hắn.
Hắn ta vô cùng trung thành trong quan hệ chủ tớ này, nhưng hiện thực vốn là
tàn khốc như vậy, một ngày vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên có tai kiếp giáng
xuống.
Cực kỳ đáng tiếc là Sainz đã không thể nào làm gì để ngăn cản, âm thanh mà
hắn tạo ra chỉ như bản nhạc phối kèm với bữa tiệc này.
Karen hé miệng, chuẩn bị dùng bữa.
Chỉ là khi anh há miệng, ánh trăng, quầng trăng và lưỡi đao màu đen kia vậy mà
hoà cùng vào nhau một lần nữa một cách vô cùng quỷ dị.
Ở nơi đó bỗng xuất hiện một vầng sáng màu đen, một cánh tay, nhô ra từ trong
vầng sáng, xé toang hắc ám và cũng đồng thời đập vào ngực của Karen.
Trong chốc lát, từng sợi Xiềng Xích Trật Tự tràn ra từ trong cơ thể Karen, trong
nháy mắt kéo cả người Karen lên.
"Ha ha ha …. "
Tiếng cười vẫn trong trẻo dễ nghe như trước, nhưng lần này, lại có thêm một
chút sự trào phúng ở trong.
Ankara bước ra từ trong vầng sáng, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Karen bị treo
ở trên không trung.
"Ta đã từng là ngươi, ngươi cũng đã từng là ta, ta và ngươi của quá khứ vốn là
cùng một thể, là do cha phong ấn ngươi ở trong cơ thể của ta, cho nên, ngươi rốt
cuộc là thứ gì thì chả nhẽ ta sẽ không biết sao?"
Trên vách tường, cảm xúc của Sainz cũng không bởi vì tình thế bị đảo ngược
mà lộ ra sự vui mừng vì mà trái lại hắn càng rơi vào hố sâu tuyệt vọng nhất, bởi
vì hắn rõ ràng, giờ khắc này Ankara được triệu hồi ra vì tiểu thư của mình đã bị
hiến tế.
Có nghĩa rằng mọi thứ của tiểu thư mình trên thế gian này đều bị xóa đi, mà sự
hiến tế này đổi lại việc Ankara được thức tỉnh cũng sẽ không tồn tại quá lâu.
Mà lúc này Ankara đang đáp lời với cơn nghiện đói, cô ta không tiếc lật tung cả
bàn ăn cũng không muốn để cha của mình ăn được một miếng.
Hận, thứ này đã khắc ghi vào trong thực chất, cho dù là đã biến thành một mảnh
trong vô vàn khối vụn thì vẫn còn khắc ghi