Judea nhận lấy áo khoác, đặt nó ở trên bàn sách, sau đó cầm lấy một cái áo mới,
đi tới, lật ống tay áo ra, hỏi:
"Tôi rất tò mò."
"Tò mò cái gì?"
Karen thò tay vào bên trong ống tay cáo, cầm quần áo mặc vào, sau đó quay
mặt về Judea đang đứng đó, ra hiệu cho cô ta giúp mình thắt nút.
Judea đưa tay giúp Karen thắt nút, tiếp tục nói:
"Tò mò, có phải lúc nãy ngài diễn trước mặt ta không, tất cả lúc nãy, ngài đều là
giả vờ."
"Đúng vậy, đề là tôi giả vờ." Karen rất thành thật trả lời.
"Ồ?" Judea tiếp tục cài nút thắt: "Nếu như là giả vờ, vậy tài năng diễn kịch của
ngài thật lợi hại, hẳn là nên đi Đại Kịch Viện Hoàng gia ở thành phố York làm
diễn viên chính."
"Rõ ràng đã lựa chọn, vẫn còn muốn thử đi thử lại kiểm tra, đây là một chuyện
cực kỳ nhàm chán." Karen nói.
“Ừm, ngài nói rất có lý."
Nút thắt trước người đã buộc lại, Karen xoay người, để cô ta giúp mình cột nút
thắt đằng sau.
Sau khi toàn bộ phía lưng đã quay về phía cô ta về, Karen tiếp tục nói:
"Đã làm ra lựa chọn, thì nền tiếp tục kiên trì, thật ra nhiều khi chính xác hay
không đến cuối cùng cũng không quan trọng, đó là cho người khác nhìn; điều
mình có thể nhìn thấy, chỉ là phong cảnh trên con đường này cô có thích, có
hưởng thụ nó hay không.”
“Tôi hiểu rồi."
Judea buông ra tay: “Chỗ này cũng sửa soạn xong rồi."
Karen xoay người, tự mình chỉnh sửa lại ống tay áo.
"Ngay từ đầu tôi cho rằng anh đang quét dọn căn thư phòng này, về sau phát
hiện không phải; sau đó nữa tôi cho rằng anh chỉ là thành viên quan trọng của
gia tộc Ellen, bây giờ lại phát hiện ra là không phải.
Anh là chủ nhân hiện nay của căn thư phòng nhà Ellen này, thật kỳ lạ nha."
"Đây được coi là rất kỳ lạ sao?" Karen cười cười: "Vậy điểm giới hạn kỳ lạ của
cô thật là thấp."
Judea nhấc làn váy lên, hành lễ với Karen:
"Tôi rất tò mò, nếu như bây giờ tôi một mình đi ra thư phòng này, chờ đợi tôi,
có phải là lệnh công kích của anh hay không, có khả năng này không?"
"Khả năng này, cũng giống như khả năng lúc cô vừa nhảy cửa sổ vào đã muốn
ăn tôi vậy."
"Vậy sao tôi có thể đi ra ngoài?"
"Cô nói xem?" Karen sửa soạn xong quần áo: “Cô có thể hỏi chính bản thân
mình, làm thế nào mới để cô đánh mất dự tính muốn ăn thịt tôi.”
"Tôi có thể nói cho anh một bí mật, một bí mật vương thất Gloria nhằm vào nhà
Ellen."
"Nói."
"Vương thất Gloria đang chuẩn bị ta tay với gia tộc Ellen."
"Vậy tại sao không phải bây giờ? Ca ca Henry của cô chính là một cái cớ để vu
oan rất tốt."
"Bởi vì thời cơ còn chưa tới, sức khỏe của bà cố tôi càng ngày càng kém, bà sắp
chết."
"Bà ấy có thể chết bất cứ lúc nào, dù sao tuổi cũng lớn như vậy."
"Nhưng bà đã có được một cách có thể tiếp tục sống sót, có thể tiếp tục kéo dài
tuổi thọ của bà cố tôi, với lại, một khi biện pháp này thành công, có thể làm cấp
bậc của gia tộc Gloria thăng cấp lên cực nhanh."
"Có thể nói rõ hơn nữa."
Judea chỉ tay về hướng bức tranh của bá tước Recar kia: "Bá tước Recar từng
đưa cho tổ tiên nhà Gloria một nửa tấm bản đồ biển, coi như... tiền chơi gái."
"Ừm."
Karen không cảm thấy kỳ quái, trong câu chuyện về hải tặc luôn luôn không thể
thiếu một tấm bản đồ biển, mà tấm bản đồ biển này, luôn luôn không thể hoàn
chỉnh.
"Hơn một trăm năm trước, nhà Gloria và nhà Ellen đã cùng nhau xây dựng một
đội thám hiểm hạm, ghép hai nửa bản đồ biển lại với nhau, dựa theo chỉ dẫn của
bản đồ biển để đi khai quật kho báu bí mật.
Hành trình thám hiểm đó, hạm đội bị tổn thất nặng nề, chỉ có thuyền treo cờ của
nhà Ellen trở về, còn toàn quân nhà Gloria thì bị tiêu diệt."
Trong lòng Karen hơi dao động, cho nên, đoạn ngón tay của Quang Minh chi
thần kia chính là gia tộc Ellen mang về trong lần đi tìm kho báu đó sao?
"Nhưng sự thực là, có một vị tổ tiên nhà Gloria lúc ấy cũng tham gia chuyến
mạo hiểm đó, ông ấy không có chết, lênh đênh sống sót trên biển cả, trôi dạt tới
một hoang đảo.
Gần trăm năm, theo cuộc vận động khuếch trương thuộc địa; cuối cùng vào hai
mươi năm trước, đội ngũ khảo sát dưới sự quản lý của bộ phận khai thác mỏ đã
đặt chân lên hòn đảo kia, phát hiện hài cốt của vị tổ tiên đó trong một hang động
ở trên đảo.
Bên cạnh hài cốt còn có một cái hộp, trong hộp có một viên hạt giống màu đen."
"Câu chuyện này của cô, kể cũng quá dài dòng rồi." Karen nhắc nhở: "Có lẽ,
sau này tôi có thể dạy cho cô một phương pháp làm thế nào để kể một câu
chuyện xưa đồng thời không cho người nghe cảm thấy khô khan."
Nhưng trong lòng Karen nghĩ là, năm đó đội thám hiểm liên hợp, ngón tay của
thần mà nhà Ellen kia, hạt giống của vị tổ tiên nhà Gloria trước khi chết đều
muốn bảo vệ tốt, chắc chắn cũng không bình thường.