của Pavaro, nhưng anh không biến thành Pavaro.
Bởi vì ngay cả khi trở thành Pavaro, phu nhân Lake cũng biết anh là ai, và hai
cô con gái của bà cũng biết rằng đây không phải là cha của mình.
Mặt nạ, vốn chỉ có thể để cho người ngoài nhìn thấy, kỳ thật lại vô dụng đối với
các thành viên trong gia đình.
Sau khi ân cần hỏi thăm thì trời đã tối, Karen lái xe quay về chung cư.
Đẩy cửa bước vào, anh thấy Pall đang ngồi trên bàn trà ăn trái cây cắt lát, trong
khi Kevin đang nhai một khúc xương lớn mài răng chơi.
"Healy vừa đi xong, bữa tối để trong phòng bếp." Pall nói.
Karen ném túi trang bị xuống thảm, sau đó cũng ngồi xuống.
"A, thứ gì vậy?"
Pall ngừng ăn trái cây, xúm lại. Kelvin cũng ngưng mài răng, xúm lại.
"ba lô đựng trang bị cơ bản của tiểu đội Trật Tự Chi Tiên, tôi mm nhận được
vào buổi chiều, nhưng có vẻ như không có gì đáng để kỳ vọng."
Trước tiên Karen mở bao, lấy ra một quyển sách thật dày từ bên trong, lại là
sách hướng dẫn.
Sau khi mở sách hướng dẫn, phát hiện ra bên trong vậy mà văn hay chữ đẹp,
giới thiệu vô cùng chi tiết, điều này khiến anh cảm giác mình đang mở gói quà
đồ chơi lớn chứ không phải mở bao trang bị.
Vứt sách hướng dẫn sang một bên, Karen từ bên trong lấy ra đồ vật đầu tiên,
một khẩu súng lục ổ quay, khi cầm trên tay có cảm giác hơi nhẹ, chất liệu nhìn
qua có vẻ không được tốt cho lắm, nhưng nếu để ý kỹ sẽ phát hiện bên trên thân
súng khắc không ít đường vân.
Lấy thêm hộp đạn mở ra, đạn bên trong toàn là màu đỏ, cầm trong tay cũng có
cảm giác hơi nhẹ.
"Nó là một khẩu súng ngắn ma thuật sao?"
Pall nhìn kỹ một chút, nói, "Đúng vậy."
Kevin thì mở sách hướng dẫn bên cạnh Karen, gật đầu, "Gâu."
Pall giải thích: "Súng lục ma thuật cấp thấp nhất, viên đạn có tác dụng tịnh hóa
nhất định, nhưng đừng quá kỳ vọng."
Ngay sau đó, Karen lấy ra một xấp quyển trục, vâng, là một xấp. Nhưng quyển
trục này rất hẹp, cũng không trắng như cuộn mà Alfred mua cho Pall và Kelvin
ở chợ đen trước đó, chênh lệch tựa như chiếc nhẫn kim cương thật so với chiếc
nhẫn đồ chơi.
Pall giới thiệu: "Quyển trục cấp thấp nhất có thể in ra những câu thần chú cơ
bản nhất, tức là cậu có thể bỏ qua thời gian niệm phép, tỷ lệ thành công là
khoảng 50%."
"Vì vậy, cho dù khẩu súng ma thuật này có hiệu quả gì, ít nhất nó cũng bắn ra
đạn, có thể dùng âm thanh để dọa người hoặc dị ma. Quyển trục này thực sự
không có tác dụng gì mà còn có thể có tác dụng phụ?"
"Nếu dùng trên người cậu thì đúng là như vậy. Bởi vì tỷ lệ thành công của cậu
khi sử dụng ma thuật, đặc biệt là ma thuật cấp thấp về cơ bản không thành vấn
đề, và cậu có thể thực hiện ma thuật cấp thấp ngay lập tức, vì vậy, nó thực sự vô
dụng."
Tiếp theo, Karen lấy trong túi ra một đôi bốt da, một bộ thần bào đen và một
chiếc mặt nạ màu trắng bạc.
Chiếc mặt nạ màu trắng bạc này đã khơi dậy trí nhớ của Karen: "Chúng ta cũng
có một chiếc cùng màu ở nhà."
"Chắc là ở trong phòng ngủ của yêu tinh radio, con chó ngu xuẩn, đi lấy."
"Gâu!"
Kevin ngay lập tức chạy đến phòng ngủ của Alfred để tìm kiếm.
Đồ mà Karen mang theo từ nhà đến luôn được Alfred cất giữ, trong đó có vài
chiếc vali chứa bút ký và thư tịch do ngài Hoven đưa cho. Đối với Alfred,
Karen rất an tâm, bởi vì anh ấy sẽ không bao giờ làm ra việc như ăn trộm, và
bởi vì anh ấy vốn có thể đã đọc nó một cách đường đường chính chính.
Trên thực tế, đồ vật mà ông nội để lại cho cậu không nhiều, chiếc mặt nạ màu
trắng bạc kia là một trong số đó.
Hồi trước lúc anh ngồi trong thư phòng của ông nội có đeo chiếc mặt nạ này,
nhờ có nó mà khi Dis làm nghi thức huyết tế, anh mới có thể trở thành "cá lọt
lưới", người thừa kế duy nhất mang huyết mạch linh tính của nhà Inmerais.
Karen từ từ đeo mặt nạ lên mặt, sau đó nhìn Pall, Pall cũng nhìn anh.
Một lúc sau, Karen tháo mặt nạ ra, nói:
"Nó chỉ là một chiếc mặt nạ bình thường."
Lúc này, Kevin bước ra khỏi phòng ngủ của Alfred với chiếc mặt nạ màu trắng
bạc mang theo từ nhà, đặt nó trước mặt Karen, Karen đang đưa tay cầm lấy mặt
nạ.
Hình dáng hoàn toàn giống nhau, nhưng khi cầm trên tay cảm giác hoàn toàn
khác biệt.
Chiếc mặt nạ luôn được cất trong vali, từ khi đến Wayne, Karen đã không chạm
vào nó nữa.
Lúc này, Karen đeo mặt nạ lên mặt, thứ cảm giác lạnh buốt truyền từ trên gương
mặt lan xuống toàn thân.
Đột nhiên, chiếc nhẫn trên ngón áp út bên trái của Karen phát ra một tia sáng
màu tím, tuy nhiên nó không biến Karen thành Pavaro, mà trong ánh sáng này,
chiếc mặt nạ màu trắng bạc trên mặt Karen bắt đầu vào trạng thái hoà tan, dần
dần, chiếc mặt nạ biến thành những sợi chất lỏng màu bạc bắt đầu trượt xuống,
từ mặt xuống cằm rồi đến ngực và cuối cùng là nơi cánh tay, chạm đến chiếc
nhẫn, hai bên bắt đầu dung hợp.
Chiếc nhẫn không giống như đang hấp thụ, mà nó giống như đang bị "công
chiếm".
Karen cúi đầu quan sát sự thay đổi này, ánh sáng màu tím dần dần chuyển thành
màu trắng bạc, sau khi ánh sáng biến mất, chiếc nhẫn thạch anh tím ban đầu vậy
mà biến thành màu trắng bạc.
"Nó sẽ không phải là… bị hỏng đó chứ?"
Karen rất lo lắng việc thay đổi của chiếc nhẫn sẽ khiến anh không cách nào biến
thành ngài Pavaro, vì vậy anh cố gắng thử nhập một chút linh tính vào trong nó.
Tia sáng trắng loé lên, Karen biến thành bộ dáng Pavaro.