ngược lại là có tiền bối của các ngươi đang ngủ say, bọn chúng cũng giống như
các người, cũng đã từng là Yêu…Long tộc hộ giáo của Thần Giáo chúng ta, có
tư cách chôn cùng với chủ nhân của chúng."
Connor bóp bóp ngón tay nói: "Thật đáng thương, phải chết theo sao."
"Không không không, dĩ nhiên không phải, tuổi thọ của Long tộc có thể dài hơn
con người rất nhiều, sao Thần Giáo chúng ta có thể để bọn chúng chết cùng
chứ, chúng cũng đều là tín đồ Trật Tự, cũng giống các ngươi."
Connor đưa tay chọc chọc vào Auggie bên người:
"Nó không phải."
Auggie: "..."
"Ha ha ha."
Tasen bị Connor chọc cười, trên thực tế là do nhìn thấy Connor đáng yêu nên
mới cố ý dừng lại tán gẫu.
Chính lão đã từng nhận nuôi một bé gái mồ côi chưa từng gặp mặt trong giáo,
sau đó cô ta cũng sinh ra một đứa con gái, là cháu gái nuôi của lão, nhưng chỉ
thấy hình, chưa từng gặp mặt, nhưng khoảng chừng hai năm nữa thì lão có thể
rời khỏi nơi này để sống cùng với họ, lão có rất nhiều sự mong chờ đối với cuộc
sống sau khi nghỉ hưu của mình.
Cho nên lão cũng không có sức chống cự đối với những bé gái đáng yêu.
"Khi các ngươi đi theo chủ nhân của mình, bảo vệ Trật Tự cả đời, thật ra thì các
ngươi cũng đã dùng hành động thực tế để tuyên thệ sự thành kính của mình
dành cho Trật Tự, hành động lúc nào cũng tốt hơn lời nói."
Auggie hừ hừ mũi, cô ta không thích nghe người khác dạy dỗ, cực kỳ phản cảm
việc này.
Connor thấy Tasen bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, lập tức thu hồi nụ cười lúc
trước, nghiêm túc đáp lễ: "Cám ơn ngươi, ca ngợi Trật Tự."
"Ha ha. Ừm, ca ngợi Thần Trật Tự vĩ đại."
Tasen cúi đầu xuống, chỉ vào Auggie nói: "Ta phát hiện ngươi thành kính còn
nó thì không."
Connor lập tức gật đầu: "Đúng đúng đúng!"
Lúc này, hai đội kỵ sĩ uy vũ thúc ngựa từ từ tiến vào cổng lớn.
"A, Đại tế tự tới rồi."
Tasen phất phất tay với Connor, sau đó tiến đến nghênh đón Đại tế tự.
Có thể tham gia hoạt động tưởng niệm lần này đều là những nhóm người có
thân phận địa vị cao nhất trong giới giáo hội, nhưng ở đây lại tiến hành chia nhỏ
ra, phần lớn đều đi bộ từ chỗ trạm dừng ở ngoài, cấp bậc của Karen có thể tiếp
tục ngồi xe ngựa đến hẻm núi.
Mà có thể ngồi cưỡi xe cộ để tiến vào trong cánh cổng xương kia, chỉ có một
mình Đại tế tự, ngay cả Trưởng Lão Thần Điện cũng đều không tư cách này.
Bởi vì, từ trên pháp lý, chỉ có Đại tế tự Trật Tự Thần Giáo mới có tư cách điều
động Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất.
Đây không phải quyền lực ban cho tư cách, mà là tư cách ban cho quyền lực.
Karen nhìn về phía đội hộ vệ đang tiến vào phía trước, trong lòng không khỏi
cảm khái, sở dĩ Trật Tự Thần Giáo có thể luôn duy trì thể chế vận hành, không
có bị thế lực gia tộc, Thần Điện ăn mòn và can thiệp nghiêm trọng thì có một
phần chính là nhờ nguyên nhân này.
Người đứng đầu Luân Hồi Thần Giáo được gọi là Người Gác Cổng, người cao
nhất Trật Tự Thần Giáo được xưng là Đại tế tự, chỗ để tế tự chính là chỗ này.
Verden mở miệng hỏi: "Lần đầu tiên tới nơi này có cảm nhận gì không?"
Karen đưa tay chỉ về phía toà Kim Tự Tháp nguy nga kia, đáp: "Nơi đó…"
Nói đến đây, dừng một chút, suy nghĩ.
Không phải đang suy nghĩ trả lời như thế nào cho đúng mực, nhưng trên thực tế,
muốn thế thì cũng không cần cân nhắc gì mà là lúc chuyển đổi cảm nhận trong
nội tâm thành sự hình dung cụ thể thì cần sự tăng tiến cảm xúc.
Verden nói: "Nơi này là nơi mà tiền bối nhiều đời của Trật Tự Thần Giáo chúng
ta đang nằm."
Karen nhẹ gật đầu, nói:
"Cũng là nơi mà lịch sử của Trật Tự Thần Giáo chúng ta đang nằm, mặc dù ngủ
say, nhưng vẫn là lịch sử còn “sống sờ sờ”.
Mà khi tới đây,
Không phải chúng ta đang chiêm ngưỡng bọn họ, mà là chúng ta đang được bọn
họ quan sát, được lịch sử kiểm chứng.
Đó là những thế hệ con người của chủ nghĩa lý tưởng, những tín đồ Trật Tự thật
sự;
Khi đứng trước mặt bọn họ sẽ không tự chủ mà xem lại thần bào trên người
mình có bẩn hay không, lời nói của mình phải chăng có phù hợp với Điều Lệ
Trật Tự, tín ngưỡng của mình có còn kiên định như cũ không."
Verden gật gật đầu: "Nói rất hay."
Sau đó thầm nghĩ: Cho nên, ngươi là đang dùng góc độ này để kiểm chứng
chúng ta sao?
"Ta đến chỗ Đại tế tự." Verden đi về phía đoàn xe của Đại tế tự.
Karen thì tìm Connor, sau khi nắm tay của cô bé đi được một đoạn, Karen đã
nhận ra điều gì, hỏi: "Buồn ngủ à?"
"Hả?"
"Do thuốc liều lượng cao sao?"
"Ta gặm cột cửa, hương vị rất ngon."
"Cái cột kia à?" Karen nhìn về phía cột của cánh cổng xương kia.
"Ừm, gặm không nhiều, ồ, lần sau sẽ không gặm nữa."
"Không có chuyện gì, ngươi có thể gặm được thì về sau ta sẽ thường xuyên dẫn
ngươi đến gặm, hẳn là có ích đối với ngươi."
Karen cúi người, cõng Connor lên, bây giờ cô bé có chút không đi nổi nữa.
Hai tay Connor ôm cổ Karen, tò mò nói: "A, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ mắng
ta, Auggie nói một ngọn cây cọng cỏ nơi này đều không thể đụng vào, là việc
kiêng kỵ."
"Không sao, đều là một ít đồ trang trí mà thôi."
Các tiền bối Trật Tự đang chìm trong giấc ngủ ơi nơi này sau khi thức tỉnh thì
chuyện thứ nhất là lập tức rời khỏi nơi này để hoàn thành sứ mệnh trong khoảng
thời gian còn sót lại, nào có ai sẽ ở lại chỗ này thưởng thức khung cảnh.
Chỉ cần Connor ăn có thể có trợ giúp cô bé trưởng thành, cái này cũng không
tính là tài sản của Thần Giáo bị xói mòn.
Tế đàn tưởng niệm đã được bố trí tốt, đối diện toà Kim Tự Tháp màu đen kia.
Từng trận pháp truyền tin đã mở ra, hình ảnh ở đây sẽ được phát trực tiếp ra
ngoài.
Đối với một hoạt động cỡ lớn mà nói thì việc tổ chức này đã có thể gọi là đơn
sơ đến không thể đơn sơ hơn, không có lễ tân, không có người phục vụ, muốn
uống miếng nước còn phải tự lấy một khối băng trên mặt đất rồi tìm cách hoà
tan ra.
Nhưng không ai quan tâm những việc này, người trong giáo sau khi nhìn thấy
toà Kim Tự Tháp kia thì vẻ mặt đều trang nghiêm; thần quan ngoại giáo sau khi
nhìn thấy cho dù che giấu tốt đến đâu thì cũng có thể nhìn thấy sự phức tạp từ
trong ánh mắt.
Đương nhiên, ở đây không phải là không có thần quan, số lượng cũng không ít,
trên thần bào của những thần quan này có thêu một mặt dây chuyền ở trước
người, ai nấy đều mang mặt nạ.
Bọn họ là "Người thức tỉnh", chỉ thuộc về Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, sứ mạng của
bọn họ là đánh thức Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất đang ngủ say trong Kim Tự Tháp khi
có mệnh lệnh đưa ra.
Cả đời của bọn họ chỉ tu luyện loại thuật pháp này, chỉ nghiên cứu trận pháp và
khí cụ liên quan đến việc thức tỉnh.
Bọn họ từ khi còn thanh niên đã được tuyển chọn tới nơi này, mãi cho đến khi
cao tuổi sau khi cơ thể và linh hồn suy thoái mới có thể rời đi, trong thời gian
này, nếu không được phái ra ngoài làm nhiệm vụ thì không được ra ngoài,
không được kết hôn, không được sinh con.
Ít người trong số đó sẽ nhận nuôi trẻ mồ côi trong giáo, trẻ mồ côi sẽ được
hưởng một phần đãi ngộ trợ cấp đặc biệt, đợi đến sau khi bọn họ nghỉ hưu rời
khỏi nơi này thì có thể có người phụng dưỡng khi tuổi già. Có thể nói, khoảng
thời gian quý báu nhất trong đời của họ đều kính dâng cho nơi này.
Điều bất đắc dĩ nhất là kỹ năng mà bọn họ cả đời nghiên cứu học tập có lẽ cho
đến lúc già đi thì cũng không thể thật sự sử dụng được một lần, không chỉ bọn
họ, nhiều đời thần quan "Người thức tỉnh" đều là như thế.
Bởi vì trong lịch sử của Trật Tự Thần Giáo, chỉ có những sự kiện ngẫu nhiên
cần thức tỉnh một nhóm nhỏ hoặc một vài người, thức tỉnh trên quy mô lớn, còn
chưa hề phát sinh.
Xe ngựa của Đại tế tự không có trực tiếp chạy lên tế đàn, mà là dừng lại trước
một toà tượng băng.
Đại tế tự đi xuống xe ngựa, còn có một ông lão ngồi chung xe ngựa, trên người
ông lão mặc thần bào Nguyên Lý, hắn là Giáo tôn của Nguyên Lý Thần Giáo -
Seaforth.
Cũng chỉ có Nguyên Lý Thần Giáo, mới được hưởng loại đãi ngộ này, dù sao
thì Trật Tự và Nguyên Lý đã có lịch sử hợp tác lâu đời.
Verden và một loạt nhân vật lớn đã sớm đứng hầu bên cạnh xe, bước chân theo
Đại tế tự.