"Chúng ta không ở trên Đảo Ám Nguyệt, trận pháp dịch chuyển chúng ta ra
khỏi Đảo Ám Nguyệt!"
"Bây giờ chúng ta đang ở đâu?"
"Ở phía Tây Nam của Đảo Ám Nguyệt, nơi này hẳn là vị trí của quần đảo, bây
giờ chúng ta chắc là đang ở trên một cái đảo hoang."
Karen nhớ kỹ mình đã từng nói với đội trưởng, sẽ không phải lại là một cái trận
pháp dịch chuyển khác chứ? Đội trưởng trả lời mình chính là, không thể nào,
không có khả năng dịch chuyển từ Đảo Ám Nguyệt đến Đảo Ám Nguyệt được.
Giờ thì hay rồi, bây giờ là dịch chuyển ra đảo hoang ở trên biển.
Đội trưởng chạy đi đâu rồi?
Lúc này, Karen phát hiện được có một năng lượng xa lạ đang chuyển động ở
trong lớp đất cát phía dưới chân mình.
"Cẩn thận!"
Sau khi nhắc nhở Ophelia đang đứng bên cạnh, hai tay Karen ngưng tụ ra Lưỡi
Đao Ám Nguyệt, trực tiếp đâm xuống phía dưới.
Nhưng Lưỡi Đao Ám Nguyệt vào lúc này vỡ nát, đất cát bốn phía bắt đầu lõm
xuống, một con mãng xà dù trong bóng tối vẫn tỏa ra ánh sáng màu xanh lục để
lộ cơ thể của mình ra, trên đầu của nó có một cái mào, thoạt nhìn như có một cái
dù nhỏ bên trên, từ trong mắt rằn lộ ra một vẻ uy nghiêm.
Nó há miệng rồi phun ra dung dịch axit kinh khủng.
"Ám Nguyệt Che Chở!"
Ophelia chống ra một tấm chắn màu đỏ sậm, chắn ở trước mặt mình và Karen,
dung dịch axit rơi vào phía trên tấm chắn, phát ra tiếng vang chói tai.
Lúc trước Karen đã từng thử, Lưỡi Đao Ám Nguyệt gần như hoàn toàn không
có khả năng đâm xuyên qua vảy rắn trên người nó, đây tuyệt đối không phải là
một con mãng xà bình thường, cho dù xem trong quần thể yêu thú, cũng tuyệt
đối là một loại tương đối mạnh mẽ.
Karen giang hai cánh tay ra, bắt đầu ngâm tụng, hai cái trường thương dài màu
đen đầy vẻ cổ kính xuất hiện ở trên đầu của Karen.
Lập tức, Karen trừng mắt nhìn về phía con mãng xà kia, hai Ngọn Thương
Trừng Phạt bay thẳng về phía của con mãng xà kia.
"Oanh! Oanh!"
Hai âm thanh vang vọng truyền đến.
Đã không có cách nào dùng sự sắc bén của vũ khí để đâm xuyên qua lớp vảy
bên ngoài, vậy thì cứ dùng sức mà đập lên người nó, việc này giống như khi đối
mặt với kẻ thù đang mặc trọng giáp, dùng một thanh chùy to thì thích hợp hơn
việc dùng đao kiếm để tấn công.
Mãng xà phát ra một tiếng kêu rên đau đớn, nó không có bị đập chết, nhưng tất
nhiên cũng đã bị hai Ngọn Thương Trừng Phạt của Karen dọa sợ, không tiếp tục
thử tấn công nữa, trái lại bắt đầu lùi về sau chạy trốn.
Ophelia thu lại tấm chắn, nhìn về vầng trăng Ám Nguyệt xa xa ở trên bầu trời
một lần nữa.
Karen thì không khỏi cảm khái nói: "Nơi này, là Đảo Rắn sao?"
"Tôi cũng không biết ở hướng này của Đảo Ám Nguyệt, sẽ có một cái Đảo Rắn,
với lại tính ra nơi này cũng không quá xa Đảo Ám Nguyệt, nhưng những con
rắn này trên cơ bản cũng sẽ không tồn tại, số lượng của bọn chúng nhiều như
vậy, khoảng cách với Đảo Ám Nguyệt cũng không xa, chắc chắn đã sớm bị phát
hiện rồi săn bắt hết, cho dù là sử dụng quân đội và hạm đội."
"Cho nên, ý của cô là, cái hòn đảo này đã bị ẩn giấu?"
"Đúng vậy, xung quanh bốn phía của hòn đảo này có thứ gì đang che chắn nó."
Ophelia nhìn về phía Karen, rất nghiêm túc nói, "Chúng ta nhất định phải dùng
trận pháp để dịch chuyển về, nếu không ở chỗ này cũng sẽ không bao giờ chờ
được đến khi có thuyền đến."
"Vậy cũng chỉ có thể quay trở lại nơi dịch chuyển ban đầu của chúng ta để thử
lại một lần nữa, cái bia đá kia, chắc là thứ để khởi động trận pháp."
Karen và Ophelia chỉ có thể quay trở về đường cũ, kết quả tốt nhất có thể chờ
đợi lúc này đó là có thể khởi động lại trận pháp thành công, nếu không ngày
mai... Không, không cần chờ đến ngày mai, trái lại đối với Karen cũng không
quan trọng, nhưng mà tin tức Ophelia bị mất tích, bây giờ rất có thể sẽ gây ra
chấn động.
Con mãng xà chúa kia chắc cũng đã bị đánh cho sợ rồi, trên đường trở về cũng
không thấy bầy rắn tiếp tục xuất hiện, sau khi đến được chỗ bia đá lúc nãy, phát
hiện những con mãng xà bị cắt đứt nằm trên mặt đất lúc nãy cũng không thấy,
trên mặt đất cũng chỉ còn lại vết màu, xác của những con mãng xà kia chắc
cũng đã bị những con mãng xà khác lôi đi ăn rồi.
Ophelia ngồi xổm xuống trước bia đá, tiến hành việc nghiên cứu nó.
Nhìn tư thế này của cô, cũng hẳn có kiến thức khá sâu về trận pháp, Karen cũng
không có bước lại gần để xem xét, bởi vì anh cũng biết kiến thức về trận pháp
của mình đến đâu.
Sức chú ý của Karen cũng rất nhanh mà bị cái khu đầm lầy lúc nãy rơi xuống
hấp dẫn, bởi vì khu vực đầm lầy này có sự khác nhau rõ ràng so với thảm thực
vật xung quanh.
Ngồi xổm người xuống, Karen thử dùng tay sờ xuống, cảm giác hơi lạnh, không
phải là cỏ, càng giống như là … Lông tóc.
Nhưng trên mặt đất làm sao lại có một bãi lông rậm rạp đến như vậy?
Vậy bên dưới, rốt cuộc là thứ gì?
Vào lúc này, Ophelia chắc đã tác động lên cấm chế nào đó trên bia đá, bia đá bắt
đầu run nhẹ.
Ngay sau đó, cái "Đầm lầy" này bắt đầu nhanh chóng co vào, từng thứ màu đen
kia nhanh chóng thu vào trong bia đá.
Ophelia cũng có chút mơ hồ mà lùi lại bên cạnh người của Karen, nhìn xem cái
đầm lầy lúc nãy diện tích vẫn còn rất lớn đang nhanh chóng thu nhỏ lại. Mà
cảnh tượng vốn bị che khuất bên dưới đầm lầy, vào lúc này dần dần để lộ ra,
bên trong bất ngờ có từng hàng thi thể nằm lít nha lít nhít, có chút thi thể quần
áo trên người đã bị phân hủy, cũng có chút thi thể trên người vẫn còn có áo
choàng màu trăng, quần áo có thể tồn tại trong hoàn cảnh ẩm ướt trên hòn đảo
này lâu như vậy thì... Rất có thể là thần bào.
Đợi đến khi toàn bộ những thứ lông màu đen kia rút về trong bia đá, một cái hố
xác hoàn chỉnh hiện ra triệt để trước mặt Karen và Ophelia, bên trong có
khoảng chừng hơn một nghìn bộ thi thể!
Nhiệt độ, trong vô thức mà hạ thấp xuống, ở bên tai, cũng truyền tới một loại
âm thanh như tiếng nỉ non của gió.
Khi Karen nhìn về phía tấm bia đá kia một lần nữa, phát hiện tấm bia đá vốn
không có chữ nào nhưng vào lúc này lại hiện lên một hàng chữ:
【 Chân thành cảm tạ các người đã cống hiến cho Đảo Ám Nguyệt, các người
đã mệt mỏi, cũng đã vất vả rồi, ta mời các người an nghỉ vĩnh viễn ở nơi này.- --
- Bernard 】
Chương 891: Đội trưởng, lạc lối (1)
Quần áo màu trắng trên người của những thi thể vẫn chưa hoàn toàn phân hủy,
là thần bào Ánh Sáng.
Hơn một nghìn thi thể ở trong cái hố chôn tập thể này đều là tín đồ của Ánh
Sáng.
Bọn họ từng nhận được lời mời mọc từ tộc trưởng Bernard của tộc Ám Nguyệt,
đi tới Đảo Ám Nguyệt, cống hiến rất lớn cho sự phát triển của Đảo Ám Nguyệt.
Giống như chính tướng quân Tafman đã nói, sở dĩ tổ tiên Bernard có thể trở
thành anh hùng được kính trọng nhất ở Đảo Ám Nguyệt, tuyệt không chỉ là bởi
vì câu chuyện tình yêu của ông ta, mà là bởi vì ông ta đủ sự vĩ đại, bởi vì ông ta
đã làm nên đủ những chiến tích, trên cơ sở nền tảng này thì câu chuyện tình yêu
của ông ta mới được hậu nhân bàn tán một cách say sưa, ca tụng và truyền
miệng nhau.
Dưới sự quản lý của Bernard, Đảo Ám Nguyệt đã phát triển một cách nhảy vọt,
để nó từ một thế lực nhỏ cô đơn giữa biển cả, lột xác trở thành một thế lực
không thể nào xem nhẹ ở trong vùng biển này, hiện nay, nó càng có thể đặt quan
hệ hợp tác thành công với Trật Tự Thần Giáo.
Những điều này, đều là do thời đại của Bernard đặt nền móng xuống, xác định
cơ cấu.
Dù Karen chưa đọc qua hai quyển bút ký kia, nhưng phần nào cũng có thể đoán
được, có thể hấp dẫn một số lượng tàn dư Ánh Sáng có quy mô lớn như vậy đến
Đảo Ám Nguyệt để hợp tác, Bernard chắc chắn đã hứa hẹn với họ một vài thứ.
Mà đối với những tàn dư Ánh Sáng này mà nói, có được một nơi để dừng chân,
một căn cứ, một nơi vững chắc để bắt đầu lại từ đầu, là sự dụ dỗ mà họ không
cách nào chối từ được.
Nhưng có điều, bọn họ tất nhiên sẽ cẩn thận từng li từng tí, bởi vì bọn họ biết
thân phận của mình nhạy cảm thế nào, nhưng mặc dù như thế, bọn họ vẫn bị
mời đến hòn đảo này, trong chuyện này thì vai trò của nhân tố Bernard có một
tác dụng rất lớn.
Nhưng đợi đến mọi việc kết thúc, đợi đến sau khi đám tàn dư Ánh Sáng này đã
cống hiến sực lực và tâm huyết để phát triển Đảo Ám Nguyệt, bọn họ, bị chôn
giết ở nơi này.
Cái bia đá này chính là bia đá mà Bernard dựng nên cho họ.
Trên bia mộ, khẳng định sự cống hiến của bọn họ, mà còn Bernard, cũng không
có che lấp sự phản bội vô liêm sỉ của mình.
Hòn đảo này, khoảng cách với Đảo Ám Nguyệt cũng không xa, lại bị phong tỏa
vĩnh cửu, cho dù có lái thuyền ngang qua hòn đảo thì ngươi cũng không có cách
nào có thể trông thấy sự tồn tại của nó.
Nơi này không phải là Đảo Rắn, mà là một cái Đảo Mộ;
Ở đây không chỉ có chôn giấu thi thể của hơn một nghìn tín đồ Ánh Sáng, mà
cùng với đó là bí mật về sự phát triển của Đảo Ám Nguyệt, và một mặt dơ bẩn
đen tối của vị tổ tiên Bernard vẫn được người người ngợi ca kia.
Ophelia cắn môi, bây giờ cảm xúc trong lòng cô rất phức tạp.
Đương nhiên, Karen tin tưởng tâm trạng của cô ấy sẽ khôi phục lại rất nhanh
thôi, sẽ không bởi vì việc này mà "Sụp đổ", thậm chí phá vỡ lớp phòng ngự bên
ngoài cũng không thể.
Suy cho cùng thì trên cương vị của một vị tổ tiên, Bernard đã làm ra những
cống hiến vĩ đại vì mình, vì con cháu hậu thế của mình và dân cư của Đảo Ám
Nguyệt, Ophelia là một trong những người cạnh tranh tiềm năng cho vị trí tộc
trưởng của Tộc Ám Nguyệt, cho dù rằng bây giờ cô vẫn còn rất trẻ, nhưng cô
cũng không thể nào không biết về một bộ mặt đen tối xấu xa của những kẻ
quyền cao chức trọng.
Chỉ có điều vì câu chuyện của tổ tiên Bernard quá đẹp đẽ, đẹp đẽ đến mức khi
nó đặt cạnh hiện thực, một sự chênh lệch xuất hiện khiến người ta không thể
ngờ.
Cảm giác về sự chênh lệch này, cũng xuất hiện ở phía của Karen.
Bởi vì hình tượng "Bernard" trong sự nhận biết lúc đầu của Karen, chỉ là một vị
thiếu tộc trưởng đáng thương đau khổ khi theo đuổi Pall.
Cho dù Pall cảm thấy vô cùng phản cảm đối với sự dây dưa của ông ta, khiêu
khích châm chọc đủ cách, thậm chí “bỏ quên” ông ta ở trên một hòn đảo hoang
đầy nguy hiểm, nhưng ông ta vẫn như cũ si mê với câu chuyện tình yêu của
mình.
A không, ông ta còn cần những lời nói dối của mình, viết ra một giấc mộng đẹp,
ở trong giấc mộng đẹp này, ông ta không chỉ tự làm bản thân mình cảm động,
mà còn làm cảm động biệt bao thế hệ người sống trên đảo Ám Nguyệt.
Cho tới khi Ophelia đứng trước "mộ bia" của Pall ở trang viên Ellen, vậy mà
đôi mắt vẫn có thể đỏ lên.
Đây là một người đáng buồn, đây là một người rất đáng thương, ngươi thậm chí
sẽ sinh ra cảm xúc đồng tình dành cho ông ta.
Nhưng chính một người như, vào thời điểm này đã cho Karen thấy được bộ mặt
máu lạnh vô tình của ông ta.
Karen đã tiếp xúc với người của Ánh Sáng Thần Giáo, bọn họ rất cẩn thận, bọn
họ cũng đã cẩn thận, bọn họ thiếu sự tín nhiệm đối với mọi thứ xung quanh,
nhưng cho dù là một đám người như bọn họ vẫn như cũ mà bị Bernard lợi dụng
thành công và phản bội.