là một sự chế nhạo chính mình, nhưng dần dần, anh ta bắt đầu phải thừa nhận sự
tích tụ tinh thần khủng khiếp của thành viên mới trước mặt này!
Đợi lần tiếp theo đánh vỡ Hải Thần Chi Giáp của Karen, Gray bắt đầu cảm thấy
mệt mỏi.
Đập vỏ trứng thì dễ nhưng bóc vỏ trứng thì phức tạp hơn nhiều, mà nãy giờ anh
ta đang một mực bóc vỏ trứng cho Karen.
Và anh ta biết đội viên mới bên kia cực kỳ tin tưởng rằng anh ta sẽ nương tay
không gây tổn thương nên luôn chọn cách chủ động tấn công thay vì phòng thủ
hoàn toàn, kể cả khi lựa chọn phòng ngự giúp đối phương kéo dài thời gian
chống đỡ, giáp cũng sẽ không bị mình dễ dàng phá vỡ.
Quan trọng hơn, trong mỗi lần đấu, Gray thực sự phát hiện ra rằng đối thủ sẽ sử
dụng những chiêu thức mà anh ta đã sử dụng trước đó để chống lại mình.
Đây không phải là một chiêu thức đơn giản, bởi vì chiêu thức là cố định, thời
điểm và cách sử dụng nó đòi hỏi nhiều kinh nghiệm cùng nhận thức, đồng thời
nó còn phải chuyển đổi khác biệt thuộc tính giữa trường thương và trường kiếm.
Nó không đơn giản chỉ là bắt chước, mà là… lý giải.
Gray mím môi nuốt nước bọt, lúc này chỉ có hai khả năng, hoặc là bên kia ẩn
giấu thực lực sau đó dùng lại chiêu thức của mình để trêu chọc, hoặc bên kia
thực sự chỉ đang học tập.
Nhưng tốc độ học này… giỏi!
"Có mệt không, có muốn nghỉ ngơi không?" Fanny hét to.
Gray nghe thế thì chuẩn bị cất thương.
"Còn có thể kiên trì tiếp tục." Karen trả lời.
"..." Gray.
Cuộc giao đấu lại bắt đầu dưới sự bất đắc dĩ.
Cuối cùng, sau hai lần phá vỡ Hải Thần Chi Giáp, Gray cảm thấy cánh tay cầm
thương của mình hơi tê, anh ta thực sự mệt mỏi, đối với anh ta, đây là một trận
chiến không cân đối, anh ta phải tốn nhiều năng lượng hơn để kiểm soát sức
mạnh và thế tấn công của mình…
Hơn nữa, việc phá vỡ cơ giáp của người trước mặt càng ngày càng khó.
"Tôi mệt mỏi." Karen nói.
"Ha..." Gray thở phào nhẹ nhõm.
"Có thể nốt ba lần cuối cùng không?"
"..." Gray.
Lần thứ ba đếm ngược,
Gray và Karen giằng co tận 5 phút đồng hồ. Đây là lần mà hai bên giao đấu lâu
nhất, bởi vì hai bên đều ngươi tới ta chiến đấu chứ không ai chọn phòng ngự
đơn thuần.
Cuối cùng Gray không thể không gia tăng sức mạnh, không tiếp tục khống chế
năng lực của bản thân mà cưỡng ép dùng một kích phá vỡ đón đỡ của Karen,
phá vỡ Hải Thần Chi Giáp, khiến Karen bị đánh bay ra ngoài.
Ngay lập tức Gray đã cảm thấy hối hận.
Sau đó, đại não Gray có chút đờ đẫn khi trông thấy Karen một lần nữa đứng
dậy, Hải Thần Chi Giáp một lần nữa bao trùm.
Lần thứ hai đếm ngược,
Hai bên lại bế tắc trong gần 5 phút, trong khoảng thời gian này, Grey đã ra tay
khoảng 3 lần nhưng vẫn không thể phá vỡ Karen, cuối cùng là trường thương
của Gray chống đỡ bên trên bộ giáp, Karen chủ động chọn giơ kiếm đầu hàng.
Đây là lần đầu tiên Gray không thể phá vỡ giáp của Karen, mặc dù anh ta chiến
thắng.
Lần cuối cùng,
Hai bên giao tranh ác liệt trong mười phút!
Gray không còn nương tay nữa, nhưng sức lực cũng dần cạn kiệt, Karen bắt đầu
lồng ghép những chiêu thức đã học trước đó cùng kinh nghiệm nhiều lần, không
chỉ thi đấu rất chặt chẽ mà còn rất rõ ràng, có trật tự.
Đương nhiên, cái này cũng có chút không biết xấu hổ, tương đương với việc lợi
dụng chuyện đối phương sẽ không thật sự làm tổn thương chính mình, từng chút
mài mòn.
Cuối cùng, trường thương trong lúc ngăn cản Karen trực tiếp bị cắt đôi do thiếu
năng lượng bao phủ. Karen thuận thế bổ kiếm về phía cổ Gray, Gray theo bản
năng giơ cánh tay cản lại.
Karen xoay cổ tay, lưỡi kiếm biến thành mặt thanh kiếm.
"Ầm!"
Gray bị hất văng trên đất, bề mặt tiếp xúc có một số vết cháy.
Karen ngay lập tức thả thanh trường kiếm trong tay xuống, giải trừ thuật pháp,
cực kỳ chân thành xin lỗi:
"Rất xin lỗi, rất xin lỗi."
Gray nằm trên sàn đấu, thở phào nhẹ nhõm nói:
"Không sao đâu, vì cậu chưa học được cách dừng lại."
Fanny và Peia đến, Fanny thì giúp Karen chữa lành một số vết trầy xước trên cơ
thể, còn Peia đưa cho Gray một số loại nước hồi phục tinh lực.
Karen xử lý xong xuôi, đi tới ngồi trước mặt Gray, chân thành cúi đầu:
"Cảm ơn anh, Gray tiên sinh."
"Tôi từng nghĩ mình là một thiên tài, sau đó tôi gặp đội trưởng. Tôi nghĩ đội
trưởng là một thiên tài thực sự. Bây giờ, tôi biết anh, và từ "thiên tài" trong tôi
một lần nữa được định nghĩa lại."
"Tôi thực sự cảm kích anh, Gray tiên sinh."
Gray đảo mắt nhìn Karen, nói:
"Tối mai, vẫn ở đây."
Tinh thần Karen lập tức chấn động, đáp: "Được, Gray tiên sinh."
Gray đứng dậy: "Tôi về nghỉ ngơi đây, mệt quá."
Sau khi Gray rời đi, Fanny nhìn Karen nói: "Gray nhìn vậy chứ thật ra là người
rất kiêu ngạo, hắn ngứa mắt tất cả mọi người ngoại trừ đội trưởng. Bọn tôi phải
ở trước mặt đội trưởng nhờ hắn hướng dẫn cho cậu, hắn mới miễn cưỡng đồng
ý."
Peia thì đi tới trước Karen, hít sâu.
Karen hơi tránh ra nói: "Toàn mùi mồ hôi."
"Không, đây là hơi thở của thiên tài."
"Tôi không phải thiên tài." Karen nói.
Bởi vì lần này, trong lúc anh sử dụng Ám Nguyệt Chi Nhận và Hải Thần Chi
Giáp cảm nhận được một cỗ lực lượng thế hệ gia tộc tín ngưỡng bắt đầu vận
chuyển, nhưng cỗ lực lượng này chỉ hoạt động trong huyết mạch của anh, người
khác căn bản không có cách nào phát hiện.
Cảnh tượng tương tự cũng từng xảy ra vào lần đầu tiên biết Ám Nguyệt Chi
Nhận và Hải Thần Chi Giáp xuất hiện.
Cho nên cái truyền thừa của Dis trong hệ thống gia tộc tín ngưỡng Inmerais sẽ
chỉ xuất hiện khi mình cần tiến hành học tập độ khó cao, sau đó trợ giúp mình
học tập và lý giải?
Mỗi lần như thế Karen đều có cảm giác ông nội đang đứng sau lưng quan sát
mình.
Vì điều này, Karen cảm thấy mình đang gian lận, và anh thực sự hơi xấu hổ khi
người khác gọi anh là thiên tài.
"Yo, còn khiêm tốn à." Fanny trêu chọc.
Karen mở miệng nói: "Thực sự không hề khiêm tốn, tôi không phải thiên tài, tôi
chỉ là có di truyền tốt."
"Ghê!" Fanny.
"Ghê!" Peia.
Fanny hỏi: "Có thiên tài nào không được di truyền tốt?"
Ồ, cũng đúng.
Karen đột nhiên cảm thấy điều Fanny nói rất có lý: Dựa vào di truyền thì có thể
gọi là gian lận được không?
Nếu như mình là gian lận thì những người thuộc gia đình hệ thống tín ngưỡng
đó không phải tất cả là những kẻ gian lận sao? Cả những thần quan mượn quyền
năng của Thần, họ không gian lận sao?
Tâm trí của Karen ngay lập tức được khai sáng đồng thời cảm thấy yên tâm
thoải mái, mỉm cười nói:
"Cô nói đúng, tôi quả nhiên là thiên tài."