đài thì mới có thể chuyển ba thứ khí tài kia về, nếu như hai tiểu đội của mình và
Muri không phải tình huống cấp thiết cũng sẽ không sử dụng đến thuật pháp
này, coi như có sử dụng đến nó, cũng không có khả năng thong dong đến mức
sau khi sử dụng xong lại tốn nhiều thời gian lắp đặt trận pháp dịch chuyển để
đưa chúng về.
Coi như mình muốn chuyển chúng trở về, doanh trại của Trật Tự Thần Giáo
phía ngoài cũng sẽ không xây dựng trận pháp để tiếp nhận đồ mà mình chuyển
về.
Xem như ngươi có không cần thì những khí tài chiến tranh này cũng sẽ không
trực tiếp đưa tặng cho ngươi, càng không có khả năng để ngươi mang đi.
Cho nên, cái gọi là phúc lợi, thật ra chỉ là hàng dùng một lần, lúc Hussen nói là
đang chơi chữ.
Khí tài do Thần Giáo cấp, chỉ có thể được sử dụng ở trong Cánh Cổng Luân Hồi
mà thôi.
Chờ đến khi cuộc thí luyện trong Cánh Cổng Luân Hồi kết thúc, nếu mình còn
muốn tái sử dụng 【 Pháo Đài Hắc Ngục 】, thì phải tự mình tích lũy phiếu
điểm để đặt mua khí tài.
Đội trưởng chỉ lắp ráp một chiếc xe mà phải trả một cái giá lớn như thế, mình
muốn đặc mua một món khí tài chiến tranh mà chỉ có Kỵ Sĩ Đoàn mới được
cung ứng thì phải tốn kém chi phí bao nhiêu?
Chưa kể đến việc chi phí sử dụng của một lần triệu hồi cũng vô cùng đắt đỏ,
tiền đề còn phải là mình tăng cấp cái tủ lạnh một lần, nếu không thì cũng không
thể thực hiện được.
Nói ngắn gọn, vốn liếng bây giờ của mình dùng cái đồ chơi này đánh một trận,
thì đã đủ để mình táng gia bại sản.
Giờ khắc này, rốt cuộc Karen để ý đến tại sao đội trưởng lại có chấp niệm và
truy cầu đối với phiếu điểm đến như vậy.
Bởi vì chỉ sau khi lên làm đội trưởng, ngươi mới thật sự thấy được những thứ
tốt, mà những thứ tốt này đều chỉ có một cái khuyết điểm duy nhất... Đắt!
Đội trưởng, về sau tôi sẽ không còn cầm chuyện chiếc nhẫn làm từ nhựa để nói
ngài keo kiệt nữa đâu.
Karen thở dài, mình còn chưa lên làm đội trưởng, cũng không chính thức thành
lập tiểu đội, mà trong đầu bây giờ đã nghĩ đến làm sao để kiếm phiếu điểm.
...
Marvalho cùng Hussen đi tới, Hussen mở miệng nói: "Các ngươi có thể bắt đầu
đọc nội dung trên quyển trục, tranh thủ trước 0 giờ đêm nay làm ra một chút
hiệu quả đi."
"Vâng." Karen.
"Vâng." Muri.
Hai tiểu đội tạo thành hai vòng tròn riêng biệt, đều là bắt đầu từ đội trưởng đọc
trước.
Karen mở quyển trục ra, đưa ý thức tinh thần của mình vào bên trong.
Anh đã tiếp xúc qua rất nhiều lần với những quyển trục thuật pháp tương tự,
mặc kệ là Pall và Kevin cho mình hay vẫn là Richard đưa cho mình, nhưng
cũng chỉ là quyển trục có thể dùng một lần, nghĩa là sau khi ghi xong nội dung
lên đó cũng chỉ có thể đọc được một lần, quyển trục này lại có thể đọc đến mười
lần, có nghĩa nó quý giá hơn.
Sau hai mươi phút, Muri và Karen đều đọc xong, cũng truyền lại quyển trục cho
một đội viên khác.
"Thế nào rồi?" Pacio lại gần hỏi Muri.
Muri trả lời: "Ban đầu ta đã thử lý giải một phần năm nội dung, phần còn sót lại
thì mỗi người chia nhau ghi lại một phần, đến lúc đó lại tự mình suy nghĩ tiêu
hóa nó, ta nghĩ đến lúc chạng vạng tối, chúng ta sẽ có thể dùng hình thức tiểu
đội dựa vào ta làm môi giới, thử triệu hồi lần thứ nhất.
Bọn họ chắc hẳn cũng không khác chúng ta lắm, không, hẳn là sẽ trễ hơn chúng
ta một chút, bởi vì cái này sẽ kiểm tra thực lực của mỗi thành viên trong tiểu
đội. Ta thừa nhận tính chỉnh thể của chúng ta không bằng bọn họ, nhưng trên
phương diện thực lực cá nhân, chúng ta so với bọn họ khẳng định..."
Pacio: "Đội trưởng..."
"Ừm, có việc gì?"
"Nhìn bên kia kìa."
Muri quay đầu nhìn về phía của tiểu đội Karen, sau đó con mắt của cậu ta bỗng
nhiên trừng lớn.
"Cái này... Làm sao có thể chứ!"
...
Karen đưa quyển trục cho Mas, Mas lại trực tiếp chuyển giao sang cho Bart,
Nói:
"Đội trưởng, ngài lý giải phần đầu, để tôi lo phần cuối, phần mở đầu và phần
cuối là hai phần rườm rà nhất, và cũng không thể có sai lầm nhất, vậy để cho
hai người chúng ta khống chế đi."
"A, được rồi."
Bart mở miệng hỏi: "Đội trưởng, ngài chuẩn bị học bao nhiêu của phần mở đầu
để tôi chia phần còn lại cho những người khác."
"Bao nhiêu sao?"
"Bao nhiều phần của đoạn mở đầu." Bart nói, "Như vậy thì tôi mới có thể
thương lượng với mọi người về phần còn lại."
"Bao nhiêu phần sao? Trước hết để cho ta ngẫm lại..."
Karen mở ra tay, bắt đầu suy nghĩ và hồi ức, đầu ngón tay càng không ngừng
đong đưa, giống như là đang trình diễn đàn dương cầm.
Cùng lúc đó,
Một màn sáng màu đen to lớn xuất hiện ở dưới chân Karen, nền móng, cũng
theo đó hiện ra...