Đội trưởng phủi phủi tay, nhìn Karen vào lúc này đang ngồi dựa vào quan tài
đá.
Trên quần áo của Karen có mấy chỗ đỏ sẫm vì máu tươi đang rỉ ra, trên da cũng
có dấu vết của nhiều vết bỏng, tiếp nữa, cũng bố trí thêm nhiều nơi trầy da nhỏ
trên cơ thể, thậm chí, đội trưởng còn đánh gãy hai cái xương sườn của Karen.
Ở trên phương diện "Làm giả" này, đội trưởng tuyệt đối là có sự tìm hiểu.
"Đội trưởng, ngài cũng không thể dùng tiêu chuẩn đánh giá sự đau đớn của ngài
để làm chuẩn mực cho tôi được."
"Yên tâm đi, những vết thương này đều rất dễ dàng phục hồi lại như cũ, cho dù
là hai cọng xương sườn bị gãy kia, tạm thời cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc
cậu hành động, chờ đến khi người của Đảo Ám Nguyệt đến đây cứu cậu, chắc
chắn sẽ sử dụng thuật pháp trị liệu và thuốc chữa cao cấp nhất, cam đoan rằng
trên người cậu cũng sẽ chẳng có một vết sẹo để lại."
"Việt này cứ kết thúc như vậy sao?"
"Ừm, kết thúc, cũng không thể làm cho cậu quá tàn tạ, suy cho cùng thì trong
câu chuyện của chúng ta kể, thân thể của cậu phải bị ta sử dụng, ta cũng không
có khả năng khiến cho cơ thể cậu bị thương quá nặng được.
Những thứ còn lại ta đều đã bố trí xong, pho tượng, vị trí của quan tài đá, xác
chết bị đốt cháy, mùi vị đậm đặc của năng lượng Ánh Sáng trong không khí,
dấu vết đánh nhau ở bên ngoài, bao gồm cả vết máu khi ta lôi cậu từ ngoài vào
trước quan tài đá này, cũng không có vấn đề gì.
Được rồi, cậu cứ ngồi yên ở chỗ này mà chờ người đến cứu đi.
A, đúng, mặt khác có một việc ta muốn nhắc nhở cho cậu, tiểu thư Ophelia có
thể sẽ giúp cậu che giấu nguyên do mà cậu xuất hiện trong khu biệt thự kia, ta
suy đoán cô ta sẽ nói rằng tự mình hẹn cậu đến gặp ở đó, sau đó gặp phải ta đột
nhập vào trong khu biệt thự, ta khởi động trận pháp, hai người cùng nhau dịch
chuyển bằng trận pháp theo ta đến nơi này.
Tóm lại, cô ta chắc hẳn sẽ cố gắng xóa đi chi tiết về bí mật mà cậu giữ kín với
cô ta.
Cậu vĩnh viễn cũng không biết được khi một cô gái yêu cậu thật lòng thì cô ta
sẽ làm mọi chuyện vì cậu đến mức độ nào.
Cho nên, sau khi cậu được giải cứu, lúc nói rõ tình huống cho họ, tốt nhất nên
để ý một chút."
"Tôi đã biết."
Đội trưởng nhẹ gật đầu, nhìn xem Karen, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường mỉm
cười, nói: "A, thật là một tên cặn bã đi đùa giỡn tình cảm của người khác."
"..." Karen.
"Ha ha ha." Đội trưởng lại phát ra một chuỗi tiếng cười dài, "Ta đi đây, chính
cậu chú ý an toàn, đừng để mãng xà ăn hết đấy, bây giờ cậu vẫn có năng lực
hành động và chiến đấu nhất định."
Đội trưởng đi ra khỏi hang động.
Karen thì tiếp tục dựa vào một bên của quan tài đá, trong lòng cảm thấy có chút
bất đắc dĩ, nếu như không phải đội trưởng tự ra quyết định làm một màn này, có
lẽ bây giờ anh đang nằm trên chiếc giường êm ái của mình ở trong khách sạn
rồi;
Nhưng bây giờ, lại phải dựa vào quan tài lạnh lẽo mà tiếp tục chờ đợi.
Đồng thời, ở trong lòng Karen yên lặng khắc ghi kỹ một điều, lần sau lúc cần
phải ra ngoài cùng với đội trưởng, nhất định phải chuẩn bị đề phòng trước,
không thể để cho đội trưởng tiếp tục tự làm theo ý mình.
Chờ đợi thời gian đã định sẵn là dài đằng đẵng, bởi vì muốn chờ Ophelia trước
hết quay về Đảo Ám Nguyệt, lại dẫn theo người từ Đảo Ám Nguyệt đến, về
phần trận pháp dịch chuyển kia ở trong căn phòng ngủ chính khu biệt thư, bởi vì
cần phương thức khởi động đặc biệt, và một loại chìa khóa mở bí mật, người
của Đảo Ám Nguyệt có lẽ cũng không có cách nào để phá giải, cho nên không
có cách nào theo con đường của trận pháp dịch chuyển đó để đến đây.
Karen vốn định nằm ngủ một lúc, nhưng vết thương trên người mặc dù vốn
không xem như rất nghiêm trọng, nhưng lại bị đội trưởng làm cho trở nên rất
phong phú, điều này khiến cho Karen không có cách nào ngủ được.
Quay đầu, nhìn về phía chiếc quan tài đá ở bên cạnh kia, nhớ kỹ trong khoảnh
khắc lạc lối ngắn ngủi kia đội trưởng từng kêu lên cái tên "Jenifer", đây là quan
tài đá của cô ta.
Quan tài đóng bị đội trưởng đẩy ra hơn phân nửa trước khi rời đi, đối với "Ông
ta" mà nói, vừa nhìn thi thể của vợ mình vừa chiếm đoạt một thi thể mới là một
phản ứng tự nhiên.
Karen một lần nữa đi đến bên cạnh của chiếc quan tài đá này, lần trước là đứng,
lần này là ngồi xổm, góc nhìn của hai lần đều không giống nhau, lại khiến cho
Karen phát hiện sự đặc biệt ở mặt sau của nắp quan tài.
Anh lập tức càng hạ thấp người xuống, thậm chí đưa đầu vào trong quan tài, đầu
ngón tay nhẹ nhẹ xoa, dưới sự kích hoạt thuộc tính hỏa của Thủy Tổ Ellen, tạo
ra một ngọn lửa nhỏ, chiếu sáng bên trong.
Mặt sau của nắp quan tài, là từng dấu vết đẫm máu, là vết móng cào.
Như thế này có nghĩa là, người phụ này bị “an táng” khi vẫn còn sống, cô ta
giãy dụa, muốn cố thoát khỏi đây nhưng cuối cùng cũng không làm được gì.
Karen đưa tay cầm lấy một cánh tay của người phụ nữ này, sau đó cẩn thận
quan sát một chút bàn tay, bởi vì thi thể này đã sớm biến thành xác khô, tay
cũng đã héo rút lại, nhưng có thể trông thấy vị trí móng tay bị trầy xước, với lại
trên đầu của vài ngón tay cũng không còn móng, có vẻ đã bị bong ra.
Đây đều là những chi tiết mà lần thứ nhất Karen đẩy nắp quan tài đá ra không
để ý đến.
Quay đầu, nhìn về phía pho tượng đá bên kia của Bernard, mặt của hắn ta đang
mỉm cười, giống như là đang nhìn Karen.
Đột nhiên, Karen ý thức được, sở dĩ Bernard lại bố trí tượng đá ở chỗ này, có lẽ
cũng không phải là vì tạo ra bầu không khí rằng cả hai bên vẫn là bạn bè tốt như
xưa, hắn ta đang cố ý dẫn theo "tiểu thư Pall", để thưởng thức tác phẩm của hắn.
Đây là một sự khoe khoang.
Đây chính là lý do mà nụ cười trên pho tượng đá và động tác tay của nó lại
mang lại cho người ta một cảm giác không thoải mái, bởi vì trong tình cảnh này,
bức tượng kia như đang nói:
"Nhìn đi, nhìn xem, bọn chúng rốt cuộc ngu xuẩn đến mức nào, ha ha ha."
Khó có thể tưởng tượng, "Ông ta" trong cơ thể của đội trưởng sau khi trở lại
chốn cũ trông thấy cảnh tượng này sẽ cảm thấy phẫn nộ đến dường nào, nhưng
ngay cả như vậy, đội trưởng vẫn như cũ, khống chế được để bản thân mình
không lạc lối.
May mắn năm đó Pall cũng không phải nhân vật đơn giản, từng được gia tộc
vinh danh là thiên tài, có được sự tự tin tuyệt đối về năng lực tự bảo vệ mình,
điều này mới khiến Pall có thể biểu đạt ra cảm xúc không chịu được của mình
rõ ràng trước sự theo đuổi của Bernard.
Đổi lại là một người phụ nữ khác đối mặt với kiểu đàn ông như thế này, vậy thì
kết cục...
Có lẽ, thật ra Bernard không phải thật sự thích Pall, thứ mà hắn ta thật sự thích
thú, đó là cảm giác bị Pall từ chối, yêu mà không được đáp lại, điều này khiến
hắn có cảm giác thất bại, nhưng lại kích thích sự vui vẻ cảm động của bản thân
mình, chính cảm giác vui vẻ này là thứ khiến hắn ta mê mẩn.
Nếu như lúc trước hắn ta thật sự theo đuổi được Pall, ngược lại có thể sẽ không
có câu chuyện tình yêu "Động lòng người" được lưu truyền đến nay.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ, quả thực lợi hại.