Thần Dụ Giả tiếp tục cười khổ.
“Được thôi, tùy ngươi, ta cũng không có cách nào, loại người như các ngươi
cũng chỉ trông cậy vào một số bí mật để mà sống, không có bí mật thì cũng sẽ
tạo ra bí mật.”
Thần Dụ Giả lên tiếng đáp: “Ngài nói đúng lắm.”
“Liên quan tới vị kia sao?”
Ánh mắt của Thần Dụ Giả ngưng lại.
“Ngươi không muốn nói cho ta biết?”
“Đại tế tự, xin ngài đừng hỏi tiếp, xem như để ngài móc đi trái tim thì ta cũng sẽ
không nói cho ngài, không, ta là sẽ không nói cho bất cứ người nào.”
Thần Dụ Giả quản lý cái hố sâu bên trong tòa cung điện này, phụ trách cung
phụng hố sâu, quả tim này của hắn là vật được truyền thừa, nghe nói có thể cảm
giác được mạch đập của Thần.
Lâu ngày đứng ở rìa hố sâu mà nhìn xuống dưới, cùng với những sự biến đổi
liên tiếp phát sinh, có lẽ hắn đã “Nhìn” thấy thứ gì ghê gớm.
Kết hợp với sự nhận định của hắn đối với việc này, nếu như loại trừ lý do để giữ
mặt mũi cho Thần Điện vậy việc Thần Dụ Giả định nghĩa kiếp nạn lần này được
tạo nên là do sự tức giận của “chủ” thì có nghĩa hắn đã biết chắc rằng có một
bàn tay đang thúc đẩy mọi việc.
Đại tế tự ngẩng đầu lên ngửa về đằng sau, dưới chân xuất hiện một kết giới, bao
phủ hắn và Thần dụ giả vào trong, các vị trưởng lão bên ngoài thấy thế, nhao
nhao cáo lui rời đi,
Thần Dụ Giả phát ra một tiếng thở dài, có vẻ rất là bất đắc dĩ.
“Ngươi có phải đã cảm giác được Chủ ta trở về hay không?”
“Đây là thường thức, càng là tín ngưỡng, thưa Đại tế tự.”
“Không phải tiên đoán, không phải hình thức, không phải cầu nguyện, mà là sự
thật, Chủ ta đã xuất hiện trên đời này.”
“Đại tế tự, xin ngài đừng hỏi nữa.”
“Xác định sao, thật sự xuất hiện trên thế gian rồi?”
“Ta không biết.”
“Ngay cả việc này cũng không thể nói?”
“Đại tế tự, ta biết ngài muốn làm cái gì, ta cũng biết tâm nguyện của ngài, ta
không có ý định công khai, nhưng ta cũng không nguyện ý phối hợp.”
“Ha ha ha…” Đại tế tự gật gật đầu: “Tốt, vậy ta cũng không hỏi.”
Đại tế tự về lại cỗ xe của mình, quân đoàn của Daan cũng không rút đi, cũng
không vội vã xây dựng cơ sở tạm thời ở đây, mà là tiếp tục phụ trách canh gác.
Kỵ Sĩ Đoàn không phải đến để “Đánh nhau”, mà là tới khuyên giải, bọn hắn cần
bảo đảm cái vị đến quấy rối kia có thể rời đi một cách yên bình mà không đến
mức lại phát sinh ra chuyện gì gợn sóng.
Đại tế tự ngồi ở chỗ bàn trà, dưới chân xuất hiện một bãi máu đỏ tươi, bãi máu
phân làm hai, dần dần tạo ra hai Norton khác.
Một Norton nói: “Chắc chắn Karen có quan hệ càng đặc biệt hơn với hai lão già
kia.”
Một Norton khác nói: “Chỉ là do may mắn bị vận mệnh phù hộ, vận may của
hắn vẫn luôn rất không tệ.”
“Ngươi thật sự cho rằng như vậy?”
“Bởi vì chỉ có thể cho rằng như vậy, nếu không, chẳng lẽ ngươi muốn vừa yên
bình lại đã tiếp tục điều tra sao?”
“Ngươi nói đúng, sự thật là gì cũng đã không còn quan trọng.”
Đại tế tự lật ra một trang sách, ra hiệu đổi sang chủ đề khác.
Một Norton nói: “Thần Dụ Giả có thể đã “Trông thấy” hình ảnh chủ ta trở về.
Một Norton khác nói: “Nhưng hắn chắc chắn không biết vị trí của chủ ta.”
“Vị Thần linh mới xuất hiện này, hắn cũng không phải vị Thần thứ nhất trở về.”
“Ý là chủ ta hiện tại còn rất nhỏ yếu, đang trong quá trình khôi phục?”
“Vì sao chủ ta không liên lạc Thần Giáo?”
Sau khi hỏi ra câu này, hai Norton cùng nhau nhìn về phía Đại tế tự đang ngồi
đọc sách ở chỗ đó.
Ngay sau đó, cả hai Norton đều cười, trăm miệng một lời:
“Chẳng lẽ chủ ta đã biết chúng ta muốn làm cái gì rồi?”
Tiếp tục trầm mặc…
Norton: “Bởi vì chúng ta trấn áp Tiranus, đây gần như là đã nói rõ.” Norton:
“Bước chân trở về của Chư Thần càng ngày càng gần, không phải là bởi vì chủ
ta đang thu hồi sức mạnh của mình về?”
Đại tế tự buông sách xuống, nhìn về hai “mình” khác, cực kỳ bình tĩnh nói:
“Tín ngưỡng của ta đối với chủ là tuyệt đối thành kính, cho nên, ta sẽ đặt chủ
mà ta thành kính ở vị trí mà chủ nên ở nhất.”
Norton: “Ta có một lời đề nghị.”
Norton: “Ta đoán được, ngươi muốn sắp xếp cho Karen phụ trách truy tìm tung
tích của chủ ta.”
Norton: “Không sai, không phải vận thế của hắn rất tốt sao, nhiệm vụ lần này
nguy hiểm như thế đều có thể hoàn thành viên mãn, nói không chừng thật sự có
thể tạo ra hiệu quả.”
Norton: “Nên để hắn lấy thân phận gì để đi điều tra đây? Manh mối về chủ ta
rất có thể có liên quan đến một vài bí ẩn của cao tầng, chức vị hiện tại của hắn
còn chưa đủ toàn diện, chưa kể nhiệm vụ lần này đã được hoàn thành rất hoàn
mỹ, dù sao cũng nên có khen thưởng.”
Norton: “Có thể thiết lập thêm một chức phó ở dưới vị trí của Người Cầm Roi,
với thái độ của Verden dành cho Karen thì Verden hẳn là sẽ không để ý.”
Norton: “Chuyện ngươi cần cân nhắc không phải là về Verden, mà là đám người
Creed sẽ để ý hay không; chưa kể một chức phó cũng không đủ, Karen vốn là
người nối nghiệp đã được Verden tuyên bố; mà lại, nếu như muốn để hắn tới
phụ trách điều tra việc này thì nhất định phải để hắn đến gần chúng ta thêm một
chút.”
Norton: “Trong Thần Điện công vụ của chúng ta có còn chỗ nào trống không?”
Norton: “Cho tới nay, chúng ta đều không có thư ký, điều hắn tới Thần Điện
công vụ để làm Thư ký trưởng?”
Norton: “Một vị Thư ký trưởng không có thư ký nào dưới trướng à?”
Norton: “Giữ lại chức vị ở Đòn Roi Kỷ Luật.”
Norton: “Có thể, đồng thời tuyên bố đối ngoại rằng Karen nhận được sự tán
thành từ bút ký tư nhân của Thần Nguyên Lý, hai chuyện này có thể cùng thúc
đẩy.”
Norton: “Nếu Seaforth đến đây đòi bút ký thì phải làm sao bây giờ?”
Norton: “Để Nguyên Lý Thần Giáo của hắn phái người tự mình đến phố Mink
để đòi.”
Đại tế tự đứng người lên,
Nói:
“Cứ làm như thế đi, để Karen tạm giữ chức vụ Thư ký trưởng của Thần Điện
công vụ, đồng thời bí mật phụ trách việc điều tra dấu vết về chủ ta.
Ta có thể để hắn làm người nối nghiệp của ta;
Nhưng người nối nghiệp của ta nhất định phải có thái độ nhất trí với ta trên
phương diện đối đãi với chủ.”
“Ở đây, phá vỡ nó đi.”
Trong phòng hồ sơ có vô số tầng cấp chế, nhưng những thứ này đối với lão
Hoven mà nói đều không tính là gì khó khăn, rất nhanh, lão đã giúp Dis tìm
được phần tài liệu mà mình muốn kia.
Dis bắt đầu đọc quyển trục của tài liệu này.
Lão Hoven tò mò hỏi: “Phần tài liệu này có tác dụng đối với ngươi sao?”
Dis lắc đầu: “Chỉ là kỹ lưỡng và có hệ thống hơn một chút thôi, những gì nên
biết thì ta cũng đã sớm điều tra rồi.”
“Vùng đất kia rốt cuộc là có liên quan với vị Chủ Thần nào?”
“Ta suy đoán là Vĩnh Hằng, lúc ta đi cứu bọn nó, vốn cho rằng đã không còn
kịp rồi, nhưng vẫn có thể đưa bọn nó ra ngoài, bởi vì huyết mạch của mẹ Karen
có tác dụng đặc biệt ở nơi đó nên đã giúp cha của Karen kéo dài thêm một đoạn
thời gian chờ đến khi ta tới.”
“Huyết mạch Alte, lời chúc phúc của Thần Vĩnh Hằng?”
“Ừm.”
“Vậy ngươi định làm gì, đừng nói cho ta là tiếp theo ngươi sẽ chuẩn bị đi....”
“Ừm, trực tiếp đi nơi đó.”
“Này này, ta còn muốn về phố Mink cùng uống trà tâm sự với cháu ta đấy,
ngươi cứ đi luôn mà không về như thế à?”