Andrew nhìn Darien đang ngồi dùng bữa tối trước mặt mình, hắn và Darien
được phân phối ở trong cùng một cái lều, mà vừa nãy, đối phương vừa truyền
lệnh cho mình, mình được tuyển chọn vào tiểu đội đột kích ngày mai.
Tỉ lệ tử vong của tiểu đội này là cực kỳ cao.
"Ngươi sợ rồi à?"
Darien dùng thìa múc cháo, đưa vào trong miệng, biểu cảm thanh thản, thậm chí
có chút hưởng thụ.
Khi còn bé lúc mình đói bụng, đi gọi mẹ, thứ chờ đón mình là ánh mắt chán
ghét của bà ấy, tiện thể nói thêm một câu:
"Ngươi biết đói, sao không biết đi chết đi? "
Từ nhỏ hắn đã học cách tự mình nấu cơm, không ai dạy hắn, giã nhỏ đồ ăn cho
nó sền sệt thì dễ làm hơn.
Những món ăn trong doanh trại này, có chút giống với trong hồi ức tuổi thơ,
đúng vậy, hắn cũng có thể nhớ lại tuổi thơ của mình, bởi vì hắn đã tự tay bóp
chết sinh mệnh của mẹ mình.
"Ta không phải sợ hãi, ta chỉ là muốn biết đây có phải là do Quân đoàn trưởng
cố ý sắp xếp hay không?"
Andrew biết người bạn cùng lều này của mình có thân phận không đơn giản, sự
liên hệ giữa đối phương và tiểu đoàn trưởng Ventura, đối phương có thể đi vào
trong lều của Quân đoàn trưởng để họp… những chi tiết này đều cho thấy, đây
là người một nhà của Quân đoàn trưởng.
Darien cười cười, nói: "Andrew, thế giới này rất lớn, có lẽ nó sẽ vận hành xung
quanh một vài người, nhưng tuyệt đối không phải là ngươi, ngươi nghĩ mình là
ai?"
Không phải giọng điệu giễu cợt, chỉ là một câu trần thuật rất đơn giản, nhưng
cảm giác sự đả kích này, lại dữ dội hơn.
Sau khi ăn xong một phần, Darien cảm thấy chưa đủ nghiền, bưng phần của
Andrew đến trước mặt, bắt đầu ăn cả phần của đối phương.
Người bạn cùng lều này của mình cũng không thiếu đồ ăn ngon, rất nhiều người
trong quân lúc đến có mang theo hành lý, phương diện hậu cần cũng sẽ chuyển
thư và đồ đạc đến, lại thêm lúc hạ trại còn có thể trao đổi một chút đồ ăn với
những thần quan Hoang Mạc thậm chí là với người địa phương.
Người có gia thế, cho dù ở trong quân doanh, cũng có thể sống rất nhàn nhã.
Andrew không có gia thế, nhưng hắn có hai người bạn là nữ, hai người kia ở
trong đội cung thủ và trận pháp cũng nhận được không ít quà từ phái nam, bọn
họ sẽ mang tới chia sẻ cho Andrew. Đương nhiên, hai người bạn này đối xử tốt
với hắn cũng không phải là không có nguyên do, Darien từng nghe người bạn
cùng lều này kể, lúc trước ở trong Không Gian Khai Thác, tiểu đội của hắn thi
hành nhiệm vụ, bị nhốt ở trong một nơi tuyệt cảnh, hắn đưa tất cả đồ ăn cho họ,
nếu không phải được cứu viện kịp thời, hắn đã chết đói.
"Thật à?"
Andrew vẫn còn có chút nghi ngờ.
"Ừm."
"Vậy vì sao ngươi lại chọn ta?"
"Bởi vì ta cảm thấy nếu như nhiệm vụ thất bại, cái lều này của chúng có thể
được dọn sạch luôn, để ngươi mắc công tìm bạn cùng lều cũng rất phiền phức."
"Ha ha ha…" Andrew nở nụ cười, "Ta thích lý do này, rất đầy đủ."
Darien đã ăn xong, cầm lấy khăn lau miệng: "Chuẩn bị sẵn sàng đi, nếu được thì
nói lời tạm biệt trước với mấy người bạn của ngươi đi."
"Không đi." Andrew lắc đầu, "Chết thì đã chết, không cần tạm biệt, những việc
này, chúng ta đều đã trải qua."
"Vậy thì nghỉ ngơi sớm một chút, giữ tinh thần tốt."
"Có chuyện ta muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có quan hệ như thế nào với Quân
đoàn trưởng?"
"Ta là tùy tùng của ngài ấy, ta thờ phụng ngài ấy."
"Ta thừa nhận, trải qua sự nhận biết trong khoảng thời gian này, nhân cách của
hắn ta quả thực rất có sức hút, cũng quả thật có thể hấp dẫn …”
"Ngươi xác định bản thân mình hiểu rõ ngài ấy sao?"
"Ta rất thưởng thức việc có đôi khi ngươi biểu hiện ra góc cạnh của mình, mặc
dù nhiều khi sẽ có vẻ ngu xuẩn và ngông cuồng, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận
được hơi thở của sự sống từ trong đó.
Nhưng ngươi đừng có ở trước mặt ta mà thử dùng bất cứ phương thức nào khác
để hình dung Quân đoàn trưởng ngoại trừ sự ca ngợi, cũng không cần dùng cái
bộ não còn chưa phát triển đầy đủ của ngươi mà nghĩ mình đã hiểu rõ ngài ấy.
Bởi vì sự chênh lệch giữa ngươi và ngài ấy, vượt xa khỏi khoảng cách giữa
Quân đoàn trưởng và một tên lính khiên."
Andrew bướng bỉnh nói: "Ở trong Ánh Sáng Trật Tự viết rằng: Phía dưới Trật
Tự, người người bình đẳng."
Darien liếc mắt, nói một câu mà Andrew không hiểu:
"Không sai, là ở phía dưới"
...
Sáng sớm hôm sau, trong quân doanh lại trở nên bận rộn, quân trận phòng ngự
tạo thành từ lính khiên, Mục sư và Trận pháp sư, lại từ từ hình thành, tất cả, đều
tái hiện lại giống như ngày hôm qua.
Darien ngẩng đầu, nhìn lên một đám kỵ sĩ chim ưng trên bầu trời, và con Cốt
Long đang bay ở giữa.
Còn nhớ rõ lần trước lúc ở trong vùng sa mạc này, mình là người đuổi giết hắn,
bây giờ, hắn lại dẫn theo một quân đoàn quay trở lại nơi này, mà mình, cũng
thành thuộc hạ của hắn.
Darien không tin tưởng vào cái gì gọi là số mệnh, chẳng qua là phần lớn người
sẽ giãy dụa và cuối cùng là chết đuối trong biển, một số ít người có thể tìm tới
một bãi đá ngầm để trèo lên, nhưng lại có một vài người, có thể không để ý đến
mặt biển sóng trào, giẫm trên mặt nước mà tiến tới.
"Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì?"
Giọng nói của phu nhân Gandiro truyền đến từ phía sau.
Darien quay đầu lại, nhìn bà ta một cái, nói: "Không nghĩ gì cả, chỉ ngây người
một chút thôi."
Phu nhân Gandiro nói: "Tất cả mọi người đã chuẩn bị xong."