Dinger thật hợp lòng người.
Karen còn nhớ lúc mình vừa tới Wien, trong lòng cũng thường xuyên phàn nàn
về thời tiết quái quỷ của Wien, khi thì sương mù giăng kín khi thì mưa dầm rả
rích, chỉ có điều sau khi gia nhập vào hệ thống Đòn Roi Kỷ Luật mới phát hiện,
đối với một người thật sự bận rộn mà nói, cái gọi là thời tiết tốt hay xấu cũng
giống như là bức tranh vẽ trên tường có tên là cửa sổ, nó sẽ thỉnh thoảng thay
đổi bối cảnh, nhưng phần lớn thời gian thì ngươi cũng không rảnh bận tâm.
Xe ngựa dừng lại trước một căn nhà ba tầng có vẻ đã xưa cũ, bên trong là một
câu lạc bộ người già.
Neo đã từng trêu chọc Karen nhiều lần, nói rằng anh dễ khiến cho mấy cụ già
yêu thích.
Đây là sự thật, bởi vì tính cách Karen tương đối thiên về lãnh đạm, Karen thích
tiền hàng thanh toán giao dịch công bằng với những người cùng tuổi hoặc là
cùng tầng cấp;
Cũng chỉ có một chút cụ già địa vị cao thượng hoặc là đã nghỉ hưu, phần lớn
bọn họ đều dùng một góc nhìn bao dung và buông bỏ hơn để đối đãi với cuộc
sống, cho nên sau khi gặp Karen, muốn giúp trải đường cho người trẻ tuổi vừa
mắt này một chút, cũng không có ý định trông chờ gì vào báo đáp về sau.
Món nợ nhân tình này, không thể nào trả trực tiếp, chỉ có thể sử dụng nhân tình
để đổi nhân tình.
Cũng bởi vậy, mỗi lần tới đại khu Dingle, sau khi làm xong công việc thì Karen
đều sẽ tới câu lạc bộ người cao tuổi này để ngồi một chút.
Lễ tân tiếp đãi và phục vụ mặc thần bào, hóa trang và đeo đồ trang sức mới, sau
khi Karen đi tới thì cùng hành lễ với anh.
Karen gật đầu cười cười với bọn họ, không cần dẫn đường, bởi vì trong phòng
đã sớm có một đám cụ già đang đợi sẵn.
Có thể đi vào cái câu lạc bộ nghỉ hưu này thì đều không phải thần quan nghỉ
hưu bình thường, nhưng lúc này vẫn có thể nhìn ra sự phân tầng rõ ràng. Những
người lúc trước khi nghỉ hưu có chức vụ cao hơn, đều là đang ngồi chờ, chờ sau
khi Karen đi vào, mới từ từ đứng dậy, hơn nữa còn cố ý không nhìn về hướng
lối vào, nhấn mạnh sự thận trọng.
Những nhân viên trong câu lạc bộ hôm nay cũng rất chỉnh tề, có số ít người
đăng ký tham gia nhưng một năm lại chưa chắc tới dự được một lần hoạt động,
lần này cũng cố ý đến. Chờ đến khi Karen đi tới trước mặt bọn họ, phần lớn
những cụ già cũng bắt đầu hành lễ với Karen.
Karen cũng nghiêm túc đáp lễ.
Sau khi kết thúc màn chào hỏi lẫn nhau, trong lòng của không ít cụ già đều cảm
thấy bồi hồi, vị trí mà người trẻ tuổi trước mắt này đang ngồi đã vượt qua địa vị
cao nhất mà cả cuộc đời họ phấn đấu nỗ lực trước khi nghỉ hưu.
Nếu như bây giờ Karen có thể nghỉ hưu ngay bây giờ, lập tức có thể nhận được
đãi ngộ “Cấp nguyên lão” của nơi này, có thể lựa chọn chủ đề hoạt động mà
mình thích, có quyền ưu tiên được mời bà lão đang để tang chồng khiêu vũ.
Trước đó Piro và Levin đã giúp giới thiệu mình vào đây, trí nhớ Karen lại vô
cùng tốt, cho nên bước đến hỏi thăm từng người một, những người chưa gặp
bao giờ thì có những cụ già ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở Karen tên của người
đó trước lúc chào hỏi, Karen cũng nhớ kỹ, sau đó rất tự nhiên hô mà gọi tên của
đối phương.
Piro không vội vã đi xuống, mà là đứng trên bậc thang, nhìn xem cảnh tượng
phía dưới, nhịn không được mà nói với Levin ở bên cạnh:
"Nhìn xem có giống lãnh đạo đến thăm hỏi thị sát đãi ngộ dưỡng lão của thần
quan lớn tuổi sau khi nghỉ hưu không?”
Levin trêu chọc nói: "Ngươi là nói hắn dối trá à?"
"Trước kia lúc còn là tiểu Karen, cái này gọi hiểu cấp bậc lễ nghĩa; bây giờ là
ngài Bộ trưởng Karen thì gọi là bình dị gần gũi; làm gì cũng không bị gọi là dối
trá."
"A."
"Ai, những học sinh mà ta tự mình nuôi lớn kia vậy mà phát triển còn kém rất
rất xa đứa học sinh chỉ dạy một buổi này, ngươi biết điều này có ý nghĩa gì
sao?"
Levin hồi đáp: "Có nghĩa rằng việc dạy hư học sinh của ngươi rất nghiêm
trọng."
"Ta bảo này, sáng hôm nay ngươi ăn sáng bằng đạn Pháo Ma Tinh à?"
"Tại sao phải gọi nhiều người như vậy đến, không phải trì hoãn thời gian sao?"
"A, bởi vì cái này mà ngươi trách ta? Ngươi thử đứng trên góc độ Karen suy
nghĩ một chút, đã tới một lần, vậy thì tối đại hóa hiệu quả và lợi ích thôi, mặc
dù đều là nhóm của ông bà già đã nghỉ hưu, mặc dù đã lùi ra nhưng học sinh và
trong nhà con cháu đang tại vị cũng không ít, kết nối một chút tình cảm cũng sẽ
có có ích. Được rồi, chúng ta đi xuống đi."
Piro và Levin đi xuống lầu, Karen cũng chủ động đến đón bọn họ.
Thái độ của Karen đối với hai ông lão này cũng không giống như trước, cung
kính hành lễ với Piro, đặt mình ở thân phận học sinh, còn Levin thì ôm một cái
giản dị, Levin còn dùng lực mà vỗ vỗ sau lưng Karen:
"Làm tốt lắm! Không hổ là…"
Dù gì thì cũng đang ở trước mặt của nhiều người như vậy, Levin cũng ngại mà
khoác lác, quan trọng nhất đó là bản thân ông ta cũng rõ ràng rằng mình không
dạy Karen đánh trận như thế nào, chỉ dạy Karen kỹ xảo cận chiến, mà lúc ở trên
lớp còn bị Karen dùng một tấm “Thẻ thần bộc” mà đánh gục.
Karen nói tiếp lời:
"Dù sao cũng là học sinh của ngài, cũng không thể để cho thầy mất mặt."
"Ha ha ha ha!"
Levin vui vẻ lại dùng sức đập vỗ sau lưng Karen mấy lần.
Ngay sau đó, Levin vẫy vẫy tay với đám người phía dưới, lại nói với Karen:
"Nào, ngươi đi theo ta."
Karen được Levin dẫn lên lầu hai, bước vào một căn phòng, bên trong trưng bày
một sa bàn trận pháp, giống như đúc với trong lều chỉ huy của mình.
Những ông lão đi lên theo ở phía sau, từ bước chân và tư thế đứng thẳng thì
cũng có thể nhìn thấy cái bóng của Kỵ Sĩ Đoàn rất rõ.
Levin điều chỉnh sa bàn một chút, rất nhanh, địa hình của hẻm núi Kyas hiện ra,
phía trên còn có đánh dấu cụ thể về binh lực, hiển nhiên, những kỵ sĩ nghỉ hưu
này cũng thường hay tự tính toán suy đoán dựa theo tin tức từ tiền tuyến.
"Karen à, ta cũng nghĩ không ra một chỗ, vì cái gì ngươi có thể tìm được chính
xác vị trí bộ chỉ huy của Đại Địa Thần Giáo? Chúng ta đã xem chiến báo, trong
đó cũng không nêu rõ ràng."