xuống, nhìn xem hai mắt mình trong gương nổi đầy vệt máu vì tối hôm qua
không ngủ đủ giấc.
Nơi này quả thật là một nhà tù, đợi càng lâu, cơ thể càng thêm tiều tụy.
Fanny và Peia vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua, hôm nay hai người rất đầy
đặn như cũ.
Cho nên, cho dù đôi khi bọn họ cùng nhau làm một vài hành vi quấy rối tình
dục đối với mình, nhưng Karen rất khó mà cảm thấy phản cảm đối với họ.
Suy cho cùng thì, giấu một đống đồ ăn dưới áo khoác cũng không phải là một
việc thoải mái gì, nhưng nếu bọn họ đã mang đủ đồ ăn rồi thì Karen cũng không
cần nhét đồ ăn vào trong người.
Thay quần áo xong, Karen mở cửa, phát hiện Derius đang đứng trong hành
lang.
Dựa theo thói quen, đều là Karen đến trước phòng gõ cửa chờ anh ta đi ra.
Anh ta mới là người đang thật sự ở tù, bởi vì không có đám người của Karen đi
theo cùng, cho dù là thang máy anh ta cũng không vào được, trên cơ bản cũng
không có cách nào để rời khỏi cái tầng này.
"Thưa ngài, ngài đã chuẩn bị xong rồi chứ?" Karen hỏi.
Derius gật nhẹ đầu.
Karen dẫn đường, đám người cùng bước vào trong thang máy.
Sáng nay trên mặt Richard đeo thêm một cái mặt nạ bạc, mặc dù không có cách
nào trông thấy vẻ mặt của cậu ta, nhưng có thể thấy được cơ bắp trên người cậu
ta đều căng lên là có liên quan đến cái mặt nạ này, trong lòng của cậu ta đang rất
phấn khích.
Đến tầng của phòng hội nghị, đám người cùng bước vào phòng họp.
Thời gian bây giờ đã là bảy giờ rưỡi.
Derius trực tiếp bước đến bàn đàm phán, Karen thì cùng với Fanny và Peia ngồi
lại chỗ cũ.
Nhân viên của hai bên cũng đã tiến vào phòng họp, Karen trông thấy trên thần
bào của rất nhiều người đều phình ra như cái trống, không ít người phình ra ở
chỗ bụng, thoạt nhìn qua cứ ngỡ rằng là trong lúc cuộc đàm phán diễn ra đã làm
cho không ít người mang thai, không phân biệt là nam hay nữ.
Tất nhiên, bài học trong hai ngày trước, đã khiến cho tất cả mọi người phải biết
thích nghi, có rất nhiều cách để gặp mặt thần, nhưng dùng cách chết đói để gặp
thần thì có chút thất lễ.
Leon và Laure thì ôm theo một cặp tài liệu đi vào, nghĩ đến bên trong chắc chắn
không chỉ có tài liệu, sau khi ngồi xuống, hai người còn cố ý cười cười mà nhìn
về phía Karen.
Tóm lại, các chi tiết trên toàn hội trường làm cho người ta cảm thấy buồn cười,
đoàn đại biểu của hai bên trên bàn đàm phán đang tranh luận với nhau để quyết
định sự tồn vong của Pamirez giáo, còn đám người phía dưới thì vì sự sống còn
của mình mà tìm cách.
Nguyên nhân của hiện tượng này đều đến từ Điều lệ bảo an, các quy tắc trong
Điều lệ cùng nhau vận hành đã dẫn đến cục diện trong cái hội trường này mất
cân bằng, vừa không cung cấp thức ăn nước uống cho tầng lầu này, lại không
cho phép những người không phải nhân viên quản lý tài liệu của hai bên mang
theo ba lô hay cặp tài liệu vào đây.
Cuối cùng dẫn đến việc mọi người vì mang một ít thức ăn theo mà phải lén lén
lút lút như ăn trộm, còn phải mặc theo áo khoác dày cộm ở trên người.
Nhưng mà, chẳng lẽ mấy vị lãnh đạo ở trên bàn đàm phán kia không nhận ra
vấn đề này sao?
Bọn họ chắc chắn cũng nhận ra, nhưng bọn họ được cung cấp thức ăn, nếu đã
không có gì ảnh hưởng đến bản thân thì họ cũng lười mà đi sửa mấy cái điều lệ
trong phòng họp này, dù sao những người tham dự đàm phán lần sau cũng
không hẳn là bọn họ.
Karen thậm chí cảm thấy mấy người ngồi trên bàn đàm phán vì trông thấy đám
nhân viên đói đến mức da bụng dán vào da lưng mà cảm thấy một loại cảm giác
thoải mái.
Tới gần 8 giờ, nhân viên của hai bên đều đã đến đủ, hội nghị sắp bắt đầu.
Nhưng vào lúc này, Derius đứng dậy rời đi bàn đàm phán, đi về phía cửa phòng
hội nghị.
Ba người Karen lập tức đứng dậy, cùng đi theo anh ta ra ngoài.
Mục tiêu được bảo vệ chỉ có quyền lợi không bị hạn chế sự tự do khi đang ở
trong phòng, một khi rời khỏi phòng, nhân viên bảo vệ phải lập tức đi theo,
không thể để cho mục tiêu rời khỏi tầm mắt của mình.
Rất nhiều người trong hội trường nhìn thấy cảnh này cũng rất bất ngờ.
Leon nói với Laure bên cạnh: "Hắn ta đang làm gì thế?"
Laure nói: "Chẳng lẽ tới gần lúc họp, nhớ ra mình quên đi vệ sinh?"
Hướng đi của Derius không phải là nhà vệ sinh, mà là hướng về phía ngược lại,
ở chỗ này có hai cái hội trường nhỏ hơn, nhưng nơi này không phải dùng để
họp, mà là pháp trận truyền tin.
Hai cánh cửa đều đóng chặt, nhưng Derius trực tiếp đi đến cạnh hai cánh cửa đã
khóa trái kia, sau đó cơ thể vặn vẹo rồi trực tiếp chui qua cửa đi vào trong.
Karen, Peia và Fanny cũng đi theo, sau khi bước vào, Karen nhìn thấy bên trên
có một cái trận pháp, phía trên thì có mười mấy viên đá quý màu xanh lam đang
nổi bồng bềnh trên không trung.
Mấy tên thần quan của Pamirez đang ngồi trên bàn mà sắp xếp tài liệu, thấy
Derius tiến vào, bọn họ lập tức hành lễ chào, một người cầm đầu tiến lên phía
trước nói:
"Thưa Thần tử, chúng tôi vừa mới khởi động trận pháp, đang chuẩn bị tiếp nhận
ý kiến phản hồi của bản sơ thảo đã gửi về tối hôm qua, trận pháp ở phía bên kia
cũng đã khởi động xong."
"Gửi yêu cầu đến ngài Giáo tôn, ta muốn gặp mặt ngài ấy."
"Vâng, thưa Thần tử."
Mấy tên thần quan của Pamirez giáo bắt đầu điều chỉnh trận pháp truyền tin.
"Thưa Thần tử, đã gửi yêu cầu."
Chỉ chốc lát,
"Thưa Thần tử, trưởng quan chấp hành đã đồng ý yêu cầu của ngài."
"Tốt, các ngươi ra ngoài đi."
"Vâng."
"Vâng."
Mấy tên thần quan của Pamirez lui ra khỏi phòng.
Ba người Karen thì vẫn đứng tại chỗ.
Mọi khi cũng sẽ không xuất hiện loại tình huống khó xử như thế này, bởi vì
mục tiêu được bảo vệ có thể để cho thuộc hạ của mình đi truyền tin, nhưng lần
này Derius muốn tự mình truyền tin.
Anh ta có thể xua đuổi người dưới trướng mình, lại không có cách nào để đuổi
đi ba người Karen, dù là việc này rất bất tiện và cũng không hợp lý, chả khác gì
việc cởi quần mà xì hơi cả.
Nhưng cái này cũng tương tự với tình huống của mọi người trong phòng hội
trường lúc nãy vậy, Điều lệ bảo an và Điều lệ hội nghị mâu thuẫn với nhau,
khiến cho tình huống khó xử này xuất hiện.
Ở trung tâm khu vực trận pháp, những biên đá quý phát ra ánh sáng màu xanh
lam, hội tụ thành hình ảnh của một người phụ nữ, hình ảnh của cô ta có chút mơ
hồ, chỉ có thể nhìn ra vóc dáng và quần áo cơ bản.
Tóc dài, váy dài, vóc dáng rất cao, eo rất nhỏ, ngực lại to đến mức bất bình
thường.
Karen cẩn thận phân biệt một hồi, mới phát hiện trước người của cô ta cũng có
mấy viên đá quý đang trôi bồng bềnh, vừa lúc chắn ở trước ngực của cô ta, hình
ảnh của hình chiếu bị chồng lên nhau.
"Thần tử."
"Thưa Trưởng quan chấp hành, xin giúp ta đánh thức Giáo tôn, ta muốn gặp mặt
riêng với Giáo tôn."
"Giáo tôn vừa mới ngủ, chuyện rất khẩn cấp sao?"
"Đúng vậy, rất khẩn cấp."
"Được rồi, chờ một lát."
Người phụ nữ rời khỏi trận pháp.
Qua khoảng năm phút sau, bên trong trận pháp xuất hiện bóng người của một
ông lão, kỳ lạ là, khi ông ta xuất hiện, hình ảnh lại cực kỳ rõ ràng, giống như là
người thật xuất hiện ở đây vậy