chiếu sáng hai bên sườn núi.
Đồng thời, cũng làm cho gương mặt của Rasma, lúc sáng lúc tối.
"Đây là... Cái gì?"
Pall trả lời một cách rất đương nhiên: "Đây là Ánh Sáng Trật Tự đấy, meo!"
Rasma cúi đầu xuống, nhìn xem cái con mèo đen bên cạnh này.
Cái con mèo đen này, thì đang dùng một loại ánh mắt thành khẩn để nhìn ngược
lại ông ta.
Một người một mèo, vào lúc này lâm vào trong một khoảng khắc im ắng ngắn
ngủi.
Thật ra, cho tới bây giờ Rasma đều không phải một người hiền hòa dễ gần; toàn
bộ giới giáo hội, hầu như đều sẽ không có người thật sẽ sự xem Đại tế tự của
Trật Tự Thần Giáo là một ông lão hiền lành và tốt tính.
Phải biết rằng đấu tranh chính trị nội bộ của một đại khu thành phố York trong
giáo đã nguy hiểm và quỷ quyệt như thế, người có thể từng bước một đi đến vị
trí kia, cũng không biết rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu cuộc đấu tranh, giẫm lên
xương cốt của bao nhiêu kẻ thất bại.
Dựa theo tình huống bình thường, cái con mèo đen này mà dám nói chuyện như
thế với ông ta, vậy thì nó cũng sớm đã chết rồi, không cần biết thân phận thật sự
của nó là gì.
Nhưng Pall vẫn là dám tiếp tục trợn tròn mắt nhìn về phía vị Đại tế tự tiền
nhiệm này mà nói như vậy.
Lúc trước, Karen lớn tiếng hô lên chức vị "Đại tế tự", để lòng Valoti lúc này
như tro nguội, đó là bởi vì Valoti rõ ràng, mình không có khả năng có cơ hội
sống, một chút cũng không có.
Lúc này, Karen ngay trước mặt Đại tế tự tiền nhiệm, phóng xuất ra sức mạnh
Ánh Sáng mãnh liệt, nhưng Pall lại không có hoảng hốt bao nhiêu.
Không do nguyên nhân nào khác, chỉ vì Dis còn chưa có chết.
Sức mạnh, nguồn gốc từ thực lực, chỉ có đứng trên cơ sở của thực lực, mới có
thể biểu hiện ra sự khôi hài, hài hước, trêu chọc và hoạt bát trong quan hệ xã
giao.
Rasma nhẹ gật đầu, rất là thâm trầm nói:
"Đúng vậy, là Ánh Sáng Trật Tự."
Cái đuôi của Pall có chút nhếch lên tạo ra một đường cong ưu nhã, dẫm bước
chân mèo trước mặt Rasma, mặt mèo hướng về vị trí mà Ánh Sáng chiếu rọi
nhất trong thung lũng:
"Cho nên, bé Rasma, ngươi còn muốn nhận Karen làm học sinh của ngươi sao?"
Rasma trầm mặc.
Phải biết rằng, trước đây, hắn nhưng là chuyển động bút lông ngỗng, nói mình
mới thật sự là giám khảo, mặc kệ Karen rốt cuộc thi ra được thành tích như thế
nào, hắn đều sẽ nhận Karen làm học sinh.
Bây giờ, sự trầm mặc thì đại biểu cho ý ngược lại.
Ở trong đầu của Rasma, có quá nhiều suy nghĩ đang va chạm vào nhau dữ dội,
có quá nhiều điều không hiểu, quá nhiều sự hoang đường, quá nhiều nỗi mâu
thuẫn.
Vốn dĩ trong kế hoạch ban đầu của ông ta, cho Karen một thân phận học trò của
mình, trong tương lai phát triển Karen có thể nhận được được sự chú ý từ tầng
lớp lãnh đạo, sự chú ý này có thể để Karen thoát khỏi sự ảnh hưởng từ ông nội,
trở thành thần quan trật tự chân chính.
Bởi vì bây giờ mặc dù Wilker bởi vì quan hệ với mình mà bị chèn ép, nhưng đợi
đến khi phe của Norton hoàn toàn điều chỉnh xong mâu thuẫn nội bộ trong giáo,
sẽ xem ở trên mặt mũi của mình mà trả lại cho Wilker bồi thường gấp bội,
Karen nếu như làm học trò của mình, vậy chắc chắn cũng sẽ giống thế.
Nhưng mà, bây giờ Rasma thật sự không dám, chứng thực cho một người trẻ
tuổi hư hư thực thực là "Tàn dư Ánh Sáng".
Thân phận của nó, đã không chỉ giới hạn là cháu trai của Dis, không còn khả
năng là loại người trẻ tuổi thiên tài có được thiên phú cực cao nhưng trên tư
tưởng có lẽ chịu sự ảnh hưởng của gia đình nên cần tiến hành uốn nắn.
Mình thân là Đại tế tự tiền nhiệm, cho nên chứng thực thân phận của Karen, chả
lẽ là đang chủ động đẩy một tên tàn dư Ánh Sáng lên “đường cao tốc” phát triển
trong nội bộ của Thần Giáo?
Vậy thì ông ta, rất có thể sẽ biến thành tội nhân trong lịch sử của Trật Tự Thần
Giáo.
Chân trước Pall duỗi về trước, móng sau chạm đất, duỗi lưng một cái, ngáp dài,
nói: "Suy cho cùng vẫn còn kém một chút."
Lúc trước mình và lão Hoven cùng nhau giúp Dis hoàn thành Nghi Thức Đón
Thần siêu quy cách, chờ sau khi Karen tỉnh dậy, biết nghi thức xảy ra vấn đề thì
mình và lão Hoven đều đang điên cuồng khuyên can Dis:
Nhanh giết chết cái tên Tà Thần này!
Ừ, trên thực tế, mình và lão Hoven cũng không sai, bởi vì Ranedal quả thật đã
theo xuống, phân tích của bọn họ cũng không tính sai.
Lúc ấy, mình và lão Hoven đều cảm thấy Dis là đang do dự, nhưng trên thực tế,
Dis vẫn đang suy nghĩ làm sao để bắt lấy Ranedal để giải trừ uy hiếp đối với
"Đứa cháu mới", Dis chưa hề cân nhắc qua việc muốn giết chết "Karen".
Một tên Tà Thần đã gọi ta là ông nội, vậy thì tiền tố chỉ thân phận phía trước
của nó là "Cháu trai" của ta.
Đây chính là nhận thức của Dis.
Pall thật sự không thể nào hiểu được loại suy nghĩ kỳ quặc này của Dis, cho dù
là bây giờ, cô cùng Karen ngủ trên một cái giường hơn nửa năm, cô vẫn không
thể nào hiểu được.
Nhưng bây giờ, nhìn xem phản ứng của Rasma, dưới sự so sánh, Pall bỗng
nhiên hiểu được.
Giữa thiên tài với nhau, cũng đều là thiên tài, không còn chỉ so đấu gia tăng
cảnh giới, thông hiểu thuật pháp và năng lực đánh nhau, cuối cùng là so sánh
cách nhìn cục diện.
Bé Rasma, ngươi đang do dự cái gì, ngươi lo lắng cái gì, ngươi chần chờ cái gì?
Nhận đi!
Nhận Karen làm học trò của mình, thông báo cho toàn giáo, trải đường phát
triển cho cậu ta sau này, làm đi!
"Thế giới này, quả là thần kỳ như vậy, đúng không, bé Rasma?"
Rasma nhẹ gật đầu.
"Bây giờ, ngươi còn cảm thấy Dis là uy hiếp lớn nhất của Thần Giáo sao?" Pall
duỗi ra một chân mèo, chỉ chỉ xuống phía dưới, "Dis ngày trước cũng chính là ở
trước mặt các ngươi, mắng Thần Trật Tự, lại tỏ ra chút thái độ không muốn đi
Trật Tự Thần Điện mà thôi; nhưng còn cậu ta, lại dám triệu hoán ra sức mạnh
Ánh Sáng ở trước mặt vị Đại tế tự tiền nhiệm như ngươi, ha ha ha meo!"
"Dis, vì sao lại dạy dỗ dạng ra một đứa cháu trai như thế này?"
"Vậy thì ngươi phải đi hỏi Dis rồi, nhưng mà ta tin tưởng rằng nửa năm trước
đây, ngươi hẳn là không dám đến gặp Dis, nói không chừng ngay cả cửa rào
cũng không dám bước qua."
"Ta đã bước vào rồi."
Vẻ mặt của Rasma vào lúc này khôi phục bình thường, không còn lộ ra u ám,
ông ta dù sao cũng là người đã thật sự trải qua sóng gió.
Nhưng Pall lại là một người trẻ trung tươi sáng thơ ngây phá bĩnh bầu không
khí, đuổi theo cái đề tài này mà hỏi:
"Cả hai chân à?"
Rasma: "..."