thưởng."
Lúc này Piaget đang dựa vào ban công của một tòa nhà dân cư ở phía ngoài
dinh thự, xuyên qua lan can, nhìn về phía trước.
Ở trên người Piaget che kín bởi một tấm thảm da màu đen, phía trên có những
hoa văn đặc biệt, đây xem như là một dấu hiệu đặc thù phân rõ quân địch hay ta,
không có vật này mà nói, nằm ở chỗ này rất dễ bị kỵ sĩ chim ưng tặng cho một
mũi tên.
Ngài Bede ở bên cạnh Piaget cũng giống như vậy, cả hai người đều dựa vào lan
can, giống như là "Phóng viên chiến trường".
Đây đương nhiên là do Alfred cố ý sắp xếp, bởi vì hắn biết rõ sự chấp nhất đối
với nghệ thuật của hai vị "Nghệ thuật gia" này, càng hiểu được đám người điên
của Bích Thần giáo thật sự có thể làm ra bất cứ chuyện gì;
Đối với Alfred mà nói, kế hoạch cho dù có hoàn mỹ, nhưng nếu lỡ tay tiễn đưa
bạn tốt và cha vợ tương lai của thiếu gia đi cùng nhau, đó cũng là sự thất bại
hoàn toàn.
Ngài Bede hỏi: "Cái này không phải là bức tranh mà cậu vẽ ra sao?"
"Thật sao?" Piaget nhíu mày suy tư một chút, sau đó cực kỳ kiên định lắc đầu,
"Không, không giống."
"Không giống chỗ nào?" Ngài Bede nhích người về phía Piaget, "Cậu nhìn
Karen trên không trung, không phải chính là hình tượng của Thiên sứ sáu cánh
do cậu vẽ ra sao, phía dưới có dung nham đang chảy, ngọn lửa vong linh và
những bộ thi thể mặc thần bào và áo giáp màu đen, hoàn toàn giống nhau như
đúc."
"Không, bộ dáng không phải vậy, ta cảm thấy không phải." Piaget cực kỳ kiên
định nói.
"Ồ?" Trong lòng Bede như có chút kích động, ông ta cảm giác, Piaget hẳn là sắp
cảm ngộ ra cái gì.
"Ngài Bede, bức tranh kia đúng là do ta vẽ ra, nhưng chỉ là bởi vì khi đó lúc
trong đầu ta vừa xuất hiện bức tranh này, tay của ta cũng bỗng nhiên có cảm
giác muốn thổ lộ ra hết một cách rõ ràng, muốn vẽ nó ra, ông cũng nói cho ta
biết, không nên kháng cự cái loại cảm giác này, phải biết quý trọng và nắm bắt
nó.
Nhưng trên thực tế, người thiết kế thực sự của bức tranh này cũng không phải là
ta, ta chỉ là làm một việc đó là vẽ nó ra, nếu như không phải ngài nhận ra, ta
thậm chí không biết mình khung cảnh trong tranh mà mình đang vẽ là nơi nào.
Ta không phải người thật sự sáng tác ra bức tranh này, bức tranh kia ở trước mặt
ta, không, là ở trước mặt tất cả mọi người, cũng đều không có linh hồn, ông biết
không?"
"Linh hồn sao?" Ngài Bede mấp máy bờ môi bởi vì kích động mà có chút trắng
bệch, "Linh hồn, là cái gì?"
"Linh hồn..." Piaget dừng một chút, cũng không dùng quá nhiều thời gian suy
nghĩ, mà rất nhanh cũng đã đưa ra câu trả lời, "Đối với một bức họa mà nói, linh
hồn của nó, hẳn là có thể làm cho người thưởng thức hiểu nó rốt cuộc là đang vẽ
cái gì."
"Thế nhưng mà có những trường phái theo đuổi việc đề cao độ khó để người
xem lý giải, bọn họ cho rằng chỉ có như thế này, mới có thể phân chia ra cấp bậc
của người xem, từ đó tăng lên cấp độ của tác phẩm mình."
"Ta cảm thấy đây là một cái hành vi cực kỳ ngu xuẩn, thật, ngài Bede, không
nên như vậy, ta cũng không hi vọng sau này mình vẽ ra những bức tranh giống
thế này tiếp."
"Thế nhưng mà..."
"Là người vẽ ra nó, ta cảm thấy ta hẳn là người có cơ hội để hiểu nó nhất, nếu
như một bức tranh ta không cách nào phân giải kết cấu của nó, bản thân không
thể nào lý giải nó, sau khi ta sẽ đang vẽ xong sẽ lập tức thiêu huỷ."
"Thế nhưng mà nếu cậu đọc hiểu nó, thì phải làm thế nào đây đâu? Bất kể là cậu
hiểu nó hay không, nó vẫn sẽ phát sinh. Cậu nhìn xem, cậu đã thành công tiên
đoán tương lai một lần, cậu hẳn phải cảm thấy vui mừng và kiêu ngạo."
Piaget lắc đầu, nói: "Nếu như lời tiên đoán của ta, vốn là chỉ là một bộ phận của
tương lai thì sao?"
Ngài Bede trầm mặc.
"Ngài Bede, ông đã từng lo lắng về cái gọi là sự tiên đoán của tranh vẽ tường,
rất có thể điểm cuối của nó là một sự sai lầm, là buồn cười, là một giấc mộng
giả tạo?"
"Ta không có."
"Ta có."
"Sau đó thì sao?"
"Thấy thú vị là tốt rồi." Piaget từ nằm sấp đổi thành hướng mặt lên trên, "Có
một số việc đã mất đi kết quả cho dù có quá trình tốt cũng không còn ý nghĩa,
nhưng lại có những việc, kết quả ngược lại là thứ yếu, chỉ cần hưởng thụ quá
trình là được."
Ngài Bede cũng làm ra động tác giống Piaget, ông ấy hiện tại, cực kỳ vui mừng.
"Ngài Bede, có chuyện, ta vẫn luôn chưa nói với ông."
"Chuyện gì?"
"Trong khoảng thời gian này đến nay, ta vẫn luôn có một giấc mộng."
"Mơ tới vợ của cậu à?"
"Không, không phải, ta luôn luôn mơ tới cảnh ta đi vào một cung điện tràn đầy
khí tức của nghệ thuật."
Nghe đến đó, con mắt của ngài Bede lúc này trợn to.
Piaget tiếp tục miêu tả nói: "Ta cảm giác rất ngưỡng mộ thiết kế của nó, mỗi lần
mơ tới lúc mình đi vào, đều có thể phát giác được chi tiết mới, ta biết trong giấc
mộng của ta nó cũng chưa từng thay đổi, nhưng... Có thể là bởi vì là giấc mộng,
không cách nào hoàn toàn tái tạo lại nó."
"Cậu nhìn thấy gì ở trong đó?"
"Ta thấy được rất nhiều bức tranh vẽ trên tường, nhưng những tranh vẽ trên
tường này đều đang rực cháy, ta không cách nào tới gần, cho nên cũng thấy
không rõ lắm phía trên rốt cuộc đang vẽ cái gì, nhưng ở nơi sâu nhất cũng là vị
trí trung ương nhất, phía trên một vách tường khổng lồ, có một bức tranh vẽ trên
tường không bị đốt cháy, mỗi lần ta đều có thể thưởng thức nó thật lâu..."
"Bức tranh đó có nội dung gì?"
"Về người."
"Là ai? Thần linh sao?"
"Không phải Thần linh, là người."
"Đó là ai?" Ngài Bede nghiêng người, ánh mắt đỏ lên nắm lấy tay Piaget.
"Ta biết mỗi lần ta đều cẩn thận thưởng thức nó thật lâu, thế nhưng là mỗi lần
tỉnh lại, ta đều sẽ quên đi nội dung của nó, ta chỉ biết là, trên bức tranh vẽ tường
đó là một người, một người mà ta rất quen thuộc, nếu không cũng không cách
nào giải thích được ta vì sao lại thưởng thức lâu như vậy... Ngài biết, ta cũng
không phải là cảm thấy rất hứng thú với những bức tranh tường mang màu sắc
tông giáo kia, những hình tượng cổ xưa của Thần linh, cũng không cách nào để
cho ta cảm thấy hưng phấn."
Con mắt của ngài Bede bỗng nhiên híp lại, hỏi: "Vì sao bây giờ cậu lại nhắc tới
nó?"
"Ta..."
Piaget trầm mặc.
"Là bị kích thích sao?" Ngài Bede nhìn về phía bầu trời xa xăm, "Bị cảnh tượng
trước mắt, không, là bị cái người kia, kích thích?"