bao trùm tất cả ngõ ngách trên thế giới này
Truyền thừa Thần Giáo, bí cảnh tàn tích, di tích thượng cổ, vật tổ ngủ say, dập
tắt mồi lửa...
Tất cả những thứ có quan hệ với Thần cuối cùng sẽ diễn biến thành sự vật mở
đầu cho Thần tính, đều bị xiềng xích bao quanh sau đó nuốt chửng.
Thần Trật Tự từng nói với Karen, hắn đã quét căn phòng này sạch sẽ.
Mà việc tượng Thần đang làm lúc này đó là tẩy rửa thanh trùng toàn bộ căn
phòng.
Giống như một điểm yếu của thuật pháp thức tỉnh Trật Tự Thần Giáo đó là nếu
như thi thể bị thanh tẩy thì cũng không cách nào thức tỉnh.
Mặc dù trên thực chất, đây chỉ là sự tham lam của cơn nghiện đói, không muốn
buông tha bất cứ góc khuất nào, nhưng cho dù làm việc theo bản năng thì hành
vi của nó đích thật là đang thật hiện lý tưởng cuối cùng của tín đồ Trật Tự.
Xóa đi Thần trên đời này tất cả vết tích, để cái này ký sinh dị dạng cơ câu, triệt
để sụp đổ, đã không còn về khả năng tới.
Thế giới này sẽ lập tức bước vào thời kỳ suy yếu, Thần giáo trải qua một cái kỷ
nguyên vô Thần, đã thoái hóa trên diện rộng, nhưng đây giống như sự suy yếu
sau cơn bệnh, chỉ cần nguồn gốc căn bệnh bị loại bỏ, vì thì văn minh mới của
nhân loại tất nhiên sẽ trỗi dậy một lần nữa.
Nó sẽ không còn dùng dấu vết của Thần để làm tiêu chuẩn thay đổi kỷ nguyên,
lịch sử không còn chỉ có ghi chép về Thần, mà ghi chép chính bọn họ.
Thần Vĩnh Hằng nhìn xem cảnh tượng này, nội tâm bành trướng.
Ban đầu ở Wien, Karen dẫn hắn và Ánh Sáng bước vào tiết tấu Trật Tự, thừa
nhận địa vị lịch sử của hắn.
Hắn vốn cho rằng đó là vì để cho mình gia nhập phe Trật Tự, hiện tại xem ra,
ngược lại thật sự chính là do mình được hưởng nhờ.
Kỷ nguyên Vô Thần kết thúc, hoặc gọi là mở đầu văn minh mới, khởi nguồn từ
ngọn đuốc được Vĩnh Hằng thắp lên trên đỉnh Allamud, xua tan ngu muội.
Mặc dù hắn biết ý nghĩ ban đầu của mình cũng không phải như vậy nhưng suy
nghĩ... Là có thể thay đổi, cái này thậm chí còn không cần vận dụng sức mạnh
cấm kỵ của thời gian.
Xiềng Xích Trật Tự tràn ra từ bên trong tượng Thần cũng đến trước mặt Vĩnh
Hằng.
Đúng vậy, Vĩnh Hằng không có bị nuốt chửng, tượng Thần cho Vĩnh Hằng thể
diện.
Mặc dù đó cũng không phải ý muốn của cơn nghiện đói, nhưng cảm giác e ngại
đủ để cho dã thú học được sự đúng mực;
Bởi vì, cho dù Karen đã hoàn toàn sa đọa, nhưng nó vẫn sợ làm ra chuyện kích
thích Karen.
Người trẻ tuổi kia từng dùng Ngọn Lửa Ánh Sáng tự thiêu đốt linh hồn lúc ở
trong phòng tắm của Nhà Tang Lễ Inmerais, từng đấu cờ với mình chưa từng
nhận thua; cũng đã từng đứng trên đầu của mình mà trấn áp một cách thô bạo.
Cơn nghiện đói rất rõ ràng rằng Thần Trật Tự thả mình ra mà không phải mình
thật sự thành công nuốt chửng Thần Trật Tự.
Ài…
Vĩnh Hằng phát ra một tiếng thở dài, cho dù là đến bây giờ, hắn vẫn tiếc nuối vì
mình chưa thể cùng Trật Tự tranh tài một lần, mặc dù, người ta có lẽ vốn chẳng
quan tâm, bởi vì bố cục của người ta không ở phương diện này.
Vầng sáng lấp lóe, Vĩnh Hằng giao Thần cách của mình ra, Richard thì bị hào
quang bao phủ, rơi xuống dưới.
"Giao ra đi.” Alfred ra lệnh.
Hệ Trật Tự vốn là nằm trong sự điều khiển của Karen, không có chỗ để phản
bác.
Đương nhiên, cho dù không khống chế về mặt sinh tử thì bây giờ ngươi phản
kháng cũng không phản kháng được, còn không bằng thoải mái một chút, coi
như giả vờ cũng phải giả vờ giống như tất cả là phấn đấu vì lý tưởng Trật Tự, để
lại cho mình một cái địa vị thích đáng trong lịch sử. Thần cách của hệ Trật Tự
lần lượt được giao ra, bị Xiềng Xích Trật Tự kéo vào trong cơ thể tượng Thần.
Lúc xiềng xích tiến đến trước mặt Dis, xiềng xích hạ thấp hơn nhiều so với
những người khác.
Dis mở miệng nói: "Ta có thể thay thế ngươi, con của ta.”
Tượng thần run rẩy, hạ thấp thái độ, cũng không có nghĩa là nó nguyện ý tiếp
nhận bất cứ sự chất vấn và khiêu khích nào.
Ánh mắt của Dis nghiêm trọng, hắn đang do dự, không phải nhằm vào Karen,
càng không phải là không nỡ Thần vị, mà là hắn phát giác được có điều không
ổn.
Nuốt chửng Chư Thần, cơn nghiện đói ngưng tụ tất cả, phải chăng còn lựa chọn
cả kết cục cuối cùng?
Alfred mở miệng nói: ": ão gia Dis, xin ngài tin tưởng thiếu gia."
Dis nhắm mắt lại, vẫn lựa chọn giao ra Thần cách của mình.
Ánh Sáng nhìn xem tượng Thần, nói: "Ta xưa nay không cảm thấy ngươi có thể
thật sự thành công, nhưng bất kể người muốn làm gì thì ta đều sẽ giúp ngươi."
Ánh Sáng giao ra Thần cách rồi tiêu tán giống như Vĩnh Hằng.
Hắn tuân thủ lời hứa với Neo, không có tiễn đưa người thừa kế đi giống như
Vĩnh Hằng mà là muốn dẫn Neo cùng nhau chôn vùi.
Nhưng mà một sợi xiềng xích của cơn nghiện đói lại trực tiếp đánh văng Neo
ra, quấn lấy Neo rồi hạ xuống.
Quang Minh không có thất hứa, Karen cũng không có cưỡng ép can thiệp vào
lần "Tự sát" này của Neo, nhưng cơn nghiện đói, đều là do cơn nghiện đói
không muốn kích thích Karen, tự tiện làm chủ.
Đáng thương Neo, tưởng rằng có thể được giải thoát thì lại được đưa trở về mặt
đất an toàn.
"Ô...
Connor biến trở về bộ dáng ban đầu của Cốt Long, trước đó trong cuộc chiến cô
bé bị Ánh Sáng biến thành vật dẫn cho phòng tuyến, đây là một sự bảo hộ.
Hiện tại, cô bé đã mất đi vẻ lấp lóe bảy màu của Long Thần Phản Nghịch trước
đó.
"Karen, ngươi phải trả lại cho ta thật nhiều kim cương sáng long lanh...”
"Đông!!!”
Một tiếng chuông vô hình vang lên ở thế gian và trong lòng của mỗi người, nó
giống như là đang tuyên cáo thời đại Thần thoại triệt để kết thúc.
Thiên Đường bị Karen cố ý để lại cấm chế thì vào lúc này nhận được cảm ứng
mà kéo qua.
Ngày xưa, xem như là Thần Trật Tự cũng phải mượn dùng sức của Thần Vực
Thẳm, cùng nhau nối liền con đường đến Thiên Đường, hiện tại, đứng trước sự
mạnh mẽ tuyệt đối của tượng Thần, Thiên Đường thần bí đã nằm trong tay.
Bậc thang cao ngất, cổng lớn trang nghiêm, mỗi người đều trông thấy cái biểu
tượng tối cao cho sự kết thúc kia.
"Meo, gâu! " Connor hưng phấn bay đi, cô bé nhìn thấy Pall và Kevin ở trên bậc
thang, Connor bay đến đón một mèo một chó