Neo thuật lại câu nói này, nghiêng đầu, nhìn về phía Bertha đang ngồi ở góc
tường,
"Ta có thể cảm giác được thành kiến của ta đối với Luân Hồi, lúc trước ta vẫn
còn chưa rõ ràng thành kiến của ta đối với nó là đến từ đâu, bây giờ, ta đã hiểu
được, đây cũng không phải là thành kiến gì mà là ta có ác cảm đối với toàn bộ
Luân Hồi Thần Giáo..."
Bertha mím môi, cô ta cũng không biết là có nên nói tiếp lời hay không, cô đã
bị tính tình của Neo làm hoảng sợ.
Neo thì tiếp tục nói: "Bản thân ngươi là sứ giả của Ánh Sáng, vậy mà nằm lên
chung một cái giường với Luân Hồi."
Bertha biết những lời này là tự nhủ, lập tức nói: "Tôi biết đánh giá của giới Giáo
hội đối Luân Hồi Thần Giáo vẫn luôn phân thành hai luồng trái chiều nhau,
nhưng nguyên nhân mà tôi tiếp xúc với người của Luân Hồi Thần Giáo phần
lớn là vì mượn nhờ lực lượng của bọn họ, ngài có lẽ cũng không rõ ràng rằng
bây giờ Ánh Sáng Thần Giáo của chúng ta đã nghèo túng đến mức độ nào."
"Ta quả thật không biết rõ, nhưng ta chỉ biết một việc là, nếu như Ánh Sáng
phải dựa dẫm vào một phương thức bẩn thỉu để có thể giáng lâm, vậy thì thứ
xuất hiện kia chắc chắn không phải là Ánh Sáng."
"Thế giới Giáo hội, ở đâu mà có thể trong sạch cơ chứ." Bertha cắn răng mà nói
ra câu này, cố lấy hết can đảm, "Ánh Sáng thánh khiết đến mức nào thì nó cũng
đã diệt vong, Luân Hồi dù bẩn thỉu hơn nữa nhưng nó vẫn như cũ đứng vững
đến giờ."
Nhưng lần này Neo cũng không tức giận, mà đáp lời nói: "Không giống nhau,
tồn tại cho đến bây giờ không phải là do nó hợp lý, không thể bởi vì bây giờ nó
còn tồn tại, thì nhất định phải đi tìm lý do mà nó tồn tại.
Cho dù Ánh Sáng đã bị diệt vong, nhưng chỉ cần trong lòng của thế nhân vẫn
tiếp tục hướng đến cái tốt, như vậy thì Ánh Sáng thật ra vẫn luôn đang tồn tại,
chỉ có điều không tồn tại bằng phương thức Ánh Sáng Thần Giáo mà thôi."
"Như vậy còn Trật Tự thì sao?"
"Trật Tự cũng không giống."
"Thế nhưng là Trật Tự và Luân Hồi thì lại có gì khác biệt, Trật Tự Thức tỉnh kẻ
đã chết, Luân Hồi triệu hồi linh hồn kẻ đã chết, không phải đều giống nhau
sao?"
"Thứ mà Trật Tự thức tỉnh không phải là linh hồn, mà là linh tính còn sót lại
trên thi thể, sau khi người đã chết, thi thể và chủ nhân của nó đã giống như một
thanh đao mà một thanh kiếm, không có gì khác biệt, còn Luân Hồi, thì giam
cầm lại linh hồn của người đã khuất.
Ngươi có biết, vì cái gì Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất của Trật Tự Thần Giáo được xưng
là Kỵ Sĩ Đoàn mạnh nhất bên trong mười hai Kỵ Sĩ Đoàn không, vì sao có thể
làm cho tất cả các giáo hội chính thống khác đều phải e ngại?
Mà vì cái gì, Luân Hồi Thần Giáo lại không có Quân Đoàn kinh khủng như vậy
để bảo vệ cho mình?
Bởi vì sự Thức tỉnh của Trật Tự Thần Giáo, đó là đánh thức nhận thức và ý thức
trước đây của thi thể, có sự lựa chọn của chính bản thân họ.
Thần quan có thể có tư cách gia nhập vào Kỵ Sĩ Đoàn thứ 1, đều là những
người chủ động ký kết hiệp nghị khi còn sống, bọn họ nguyện ý sau khi chết,
vẫn như cũ cống hiến một phần sức lực cuối cùng của mình để bảo vệ Trật Tự.
Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất của Trật Tự Thần Giáo, không có quan tài nào có buộc
xích sắt ở trên, toàn bộ Kỵ Sĩ Đoàn, chỉ có những người sống là những người
công nhân làm công việc khiêng vác, cũng không cần một người sống nào chịu
trách nhiệm trông coi.
Khi thanh viên của Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất thức tỉnh, bọn họ thậm chí có thể dựa
theo chức vị, tự tổ chức đội ngũ chiến đấu.
Luân Hồi Thần Giáo, dám đối xử như thế với những kẻ Luân Hồi sao?
Bọn chúng không dám, bởi vì bọn chúng cũng biết rõ ràng, những linh hồn bị
bọn chúng giam cầm kia sau khi lấy lại được tự do, chuyện mà họ làm ngay lập
tức không phải phóng đến tấn công kẻ thù mà là quay lại cắn xé những kẻ đã
giam cầm linh hồn của bọn họ.
Đây mới là chỗ hùng mạnh thật sự của Trật Tự Thần Giáo, ngươi có thể trông
thấy bọn họ mục nát và sa đọa, nhưng ngươi không cách nào phủ rằng từ lúc bắt
đầu kỷ nguyên trước cho đến bây giờ, qua rất nhiều đời, đã tập hợp được rất
nhiều người thật sự tín ngưỡng vào Trật Tự.
Những người bảo vệ thật sự của Trật Tự Thần Giáo chính là những người đó.
Luân Hồi Thần Giáo... Ta nghe nói không ít tầng lớp lãnh đạo trong Luân Hồi
Thần Giáo, bản thân mình trước khi chết trước cũng tự chối ký kết khế ước
Luân Hồi, chỉ muốn kết thúc một cách triệt để, mà không muốn sau khi đã chết
còn bị nô dịch và hành hạ.
Chính bọn chúng cũng không tin vào Luân Hồi, lại một mực tuyên dương để
cho thế nhân tin tưởng vào Luân Hồi.
Giáo nghĩa của Ánh Sáng là để người ta rửa sạch tội lỗi trên người mình, dùng
một vẻ mặt tốt đẹp hơn mà đối diện với cuộc sống, mà Luân Hồi thì nói cho thế
nhân rằng cực khổ của kiếp này vốn là kết cục đã định sẵn, thành kính thờ
phụng Thần Luân Hồi thì trong lần Luân Hồi tiếp theo sẽ được hưởng một cuộc
sống vượt trên người khác
Thứ mà Luân Hồi tuyên dương, là một loại tiêu cực, cũng là một loại thuốc
phiện.
Ở trong hiện thực, nếu như ai khuyên ngươi an tâm tiếp nhận vận mệnh đã được
sắp đặt sẵn mà không cách nào thay đổi, nói cho ngươi có thể yên tâm thoải mái
mà nằm bênh cạnh con đường cuộc sống; có hai nguyên nhân đơn giản, hoặc là,
hắn ta là một kẻ ngu, hoặc là, chính ngươi xem mình là một kẻ ngu."
"Ngài vì cái gì, muốn nói nhiều thứ với tôi như vậy?"
"Ta không biết..." Neo lắc đầu, "Có lẽ hôm nay bởi vì cái tiệm chụp ảnh này làm
ta nhớ lại rất nhiều chuyện."
"Ngài, đã mất đi ký ức sao?" Bertha kinh ngạc nói.
"Không thể tính là mất đi, chỉ có thể xem như là tò mò."
"Tò mò?"
"Tựa như là cảm giác khi ngươi xem qua nhật ký của người khác vậy, cảm giác
nhìn trộm cuộc đời của người khác vô cùng hấp dẫn, không phải sao?"
"Tôi... Tôi cũng không biết."
"Ta muốn biết một việc, ngươi đi gần với cô ta như vậy, có phải cũng có nghĩa
rằng quan hệ bây giờ giữa tầng lãnh đạo của Ánh Sáng và Luân Hồi khá thân
thiết không?"
"Tôi cũng không rõ ràng."
"Ừm?"
"Nhưng tôi có nghe nói qua một chút, hình như một vài trưởng lão ở trung
ương, đã có chủ trương mượn nhờ lực lượng của Luân Hồi để phục hưng quang
minh, nhưng trên hệ thông của giáo hội, cũng không có hành động cụ thể, tôi và
cô ta, cũng chỉ là quan hệ tư nhân. Cho nên, tôi cảm thấy trung ương có lẽ cũng
chỉ đang có ý nghĩ này mà thôi, muốn mâu thuẫn và xung đột giữa các giáo hội
chính thống để nhận được sự nâng đỡ, để cho Ánh Sáng Thần Giáo lại trỗi dậy
một lần nữa."
"Không, không chỉ là như vậy."
"Không chỉ là như vậy, ý của ngài đang nói về cái gì?"
"Chư thần trở về..."
"Truyền ngôn về sự trở về của Chư thần, tôi cũng đã sớm nghe nói qua, tôi có
nằm mơ cũng hy vọng Thần Ánh Sáng trở về, cứu vớt thần giáo, vì thế, tôi
nguyện ý dâng hiến tất cả của mình!"
Neo nhìn ra được, lúc Bertha nói ra những lời này, không có chút nào giả dối và
ý nghĩ nào khác, ở sâu trong nội tâm của cô ta tín ngưỡng tuyệt đối với thần
Ánh Sáng, cùng với hình tượng của Karen khi nói về Thần Trật Tự có cảm giác
hoàn toàn không giống nhau.
Mặc dù, lúc Karen nói ra câu nói kia, cho người ta cảm giác càng chân thật và
có không khí hơn.
"Chỉ cần Thần Ánh Sáng có thể trở về thì muốn ngươi làm gì đều được à?"
"Đúng vậy, không sai!"
"Vậy thì, nếu như Thần Ánh Sáng bước ra từ trong Luân Hồi Cốc thì sao?"
"Sao... Làm sao có thể!"
Neo thở dài một hơi,
Tự nhủ:
"Ta rốt cục hiểu rõ được phần nào, vì sao mà Trật Tự, lại muốn tiến đánh Luân
Hồi rồi."