cắt chém vấn đề sinh ra bởi vì hắn là "Người" biến thành Thần, ví như sự trừng
phạt của hắn đối với Ankara, phải chăng cũng là bởi vì phát hiện nội bộ Trật Tự
mục nát nên thanh lý, từ đó mà xuất hiện tình huống đại biểu này trong thần
thoại tự thuật?
Khi Thần đại biểu cho sự chí cao vô thượng cũng đã làm như vậy, như vậy thì
ông nội của Vicole, Đại chủ giáo, những người này, còn mặt mũi nào, không, là
còn có tư cách gì, xuất hiện ở đây?
Thậm chí, Thần Trật Tự xử lý nơi chôn cất của Thần cũng giống như đang cố ý
cắt đứt với Thần Ánh Sáng, bởi vì Thần Ánh Sáng và Nơi chôn cất của Thần đã
thông qua hiệp nghị, mà quan hệ giữa Thần Ánh Sáng và Thần Trật Tự mặc dù
vào lúc cuối cùng thì mỗi người một ý, nhưng phải công nhận là, hai vị Chủ
Thần ít nhất từng có một đoạn thời gian thân thiết rất lâu.
Cho nên, Thần Trật Tự cũng là đang không ngừng "Phát hiện vấn đề" và "Giải
quyết vấn đề".
Nghĩ tới đây, Karen bỗng nhiên muốn châm cho mình một điếu thuốc lá, nhưng
cực kỳ đáng tiếc, hút thuốc lá trong trường hợp này cũng không thích hợp, nói
không chừng sẽ bị Thẩm phán trưởng trực tiếp nhận định thành hành vi không
tôn trọng đoàn thẩm phán, nhẹ thì bị quất roi, nặng một chút thì trực tiếp đuổi
mình ra ngoài.
Nhưng mà có một điều có thể khẳng định là, cùng với cuộc đối thoại giữa
Gaspol và Waffron, trong đầu tất cả mọi người ở đây cũng bắt đầu suy tư và
nghĩ ngợi, nhưng Karen, nhất định là người nghĩ đi xa nhất.
Bởi vì có lẽ không ai cũng có thể ngờ tới, vào thời điểm này, người trẻ tuổi đang
ngồi ở trên ghế kia, vậy mà đang suy tư về cách giải thích mới về sự việc kinh
điển trong giáo nghĩa.
Wilker cũng không ngờ tới, đối với Alfred, trước khi theo thói quen mà liếc mắt
nhìn sang thiếu gia, cũng không ngờ tới, chờ đến khi Alfred nhìn thì lập tức
phát hiện có điều không thích hợp, đây là một sự cảm ứng trên mặt khí chất. Dù
sao thì trên đời này, Alfred là người có thể dễ dàng cộng minh cùng với tư duy
và tư tưởng của Karen nhất trên thế giới này.
Alfred yên lặng móc ra quyển bút ký nhỏ của mình, cầm lấy bút máy, giả bộ
như đang chuẩn bị, viết lên trên quyển bút ký nhỏ:
"Ở thời điểm này, ánh mắt thiếu gia bỗng nhiên bắt đầu trở nên thâm thúy, thiếu
gia, là đang suy tư điều gì sao?
Ta suy đoán, thiếu gia là đang suy tư phương thức xử lý cục diện trước mắt này,
và nên dùng một loại phương thức như thế nào, để Trật Tự quay về Trật Tự, bởi
vì nếu như ngay cả nội bộ Trật Tự cũng đều không thể xử lý tốt mà nói, mong
muốn để Ánh Sáng Trật Tự vĩnh viễn chiếu rọi thế gian, sẽ vĩnh viễn chỉ là một
ngọn đuốc, đốt hết thì sẽ lụi tàn.
Nhưng mà có lẽ suy đoán của ta là sai, nhưng ta tin tưởng, ta có thể chờ đến khi
chuyện trước mắt kết thúc, chờ đến sau khi thiếu gia về nhà, đọc nhật ký của
thiếu gia, ở đó chắc hẳn là có đáp án mà thiếu gia để lại cho ta."
"Ngài Đại chủ giáo có được chọn lại để tìm luật sư bào chữa không?" Thẩm
phán trưởng Gaspol hỏi.
"Quả thật là có một lựa chọn khá phù hợp, mà hắn đối với tình tiết của vụ án,
cũng rất quen thuộc, trên phương diện chuyên môn cũng càng đáng tin cậy."
Gaspol nói: "Việc này cần có văn bản xin phép."
"Ha ha."
Waffron lấy văn kiện xin phép ra từ bên trong ống tay áo của thần bào, đưa cho
cán sự phía trước.
"Văn bản xin phép đã chuẩn bị xong, rất xin lỗi, vốn là muốn chờ đến lúc chúng
ta ngồi xuống thì đưa cho thẩm phán trưởng, nhưng... Ngài mở phiên toà hơi
quá nhanh một chút."
Gaspol nhận lấy văn kiện từ trong tay cán sự, mở ra, nhìn thoáng qua.
Ánh mắt Alfred ngưng lại, anh ta đã nhận ra sự biến hóa rất nhỏ ở trong con
ngươi của Thẩm phán trưởng, điều này có nghĩa rằng luật sư bào chữa do đại
khu đề cử để bà ta cảm thấy rất khó giải quyết.
Alfred lập tức khép kín cuốn bút ký nhỏ lại, hơi nghiêng người hướng về phía
thiếu gia nhà mình, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, sự việc có vẻ sắp xảy ra vấn đề."
Karen lơ đễnh nói: "Không phải đã sớm dự liệu được từ trước sao, không xảy ra
ra vấn đề thì mới là kỳ lạ đấy."
Ba vị Chủ giáo đại khu ngồi dự thính trên ghế của khách quý, làm sao có thể
đến đây chỉ là để dự thính đơn giản như vậy?
Đúng lúc này, cửa phòng thẩm phán bị đẩy vào, theo lý thuyết, lúc này thỉnh
thoảng có người ra ra vào vào cũng rất bình thường, có người tới chậm, có
người ra ngoài có việc, có người muốn đi nhà vệ sinh gì đó, cũng không tính là
chuyện gì, buổi thẩm phán mặc dù là nghiêm túc, nhưng cũng sẽ không hạn chế
tự do cá nhân.
Nhưng khi vị này vừa tiến vào, trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt toàn trường,
bởi vì hắn mặc thần bào Chủ giáo.
Vị Chủ giáo đại khu thứ 4 đến trình diện!
Mà khi Karen trông thấy vị giáo chủ này, lúc trước trong mắt còn rất lạnh nhạt,
rốt cục cũng căng thẳng lên.
Là Chủ giáo Bern.
Derius con của hắn, là Thần tử Pamirez giáo.
Trong lần nhiệm vụ bảo an kia, Karen từng có tiếp xúc cùng vị Chủ giáo này, về
sau trong nhiệm vụ bảo vệ Thần tử của Nguyệt Nữ Thần GIáo, lại tiếp xúc thêm
một lần.
Bối cảnh của vị Chủ giáo này cực kỳ bí ẩn, mặc dù ông ta được xếp cuối cùng
trong danh sách Chủ giáo của đại khu, nhưng ông ta nắm giữ một vài thứ, tuyệt
đối không chỉ đơn giản giống như bề ngoài.
Thật ra nếu so sánh với Harry thì ông ta càng thích hợp với vị trí Trưởng khu
Đòn Roi Kỷ Luật của đại khu.
Thay lời khác mà nói, Đòn Roi Kỷ Luật của đại khu trỗi dậy, cũng trực tiếp
phân đi quyền hành của ông ta, bởi vì Đòn Roi Kỷ Luật cũng có lực lượng trong
bóng tối, có sự trùng điệp với lực lượng mà ông ta đang nắm giữ.
Chủ giáo Bern đi xuống từng bước một, đứng cạnh lan can, chờ đợi thẩm phán
trưởng đồng ý cho ông ta tiến vào.
Karen lập tức nhỏ giọng nói: "Alfred, chải chuốt lại tình tiết của vụ án một lần
nữa; Wilker, chau chuốt lại các chuỗi chứng cứ. Nhớ kỹ, con mắt của người này,
độc ác giống như chim ưng, những chỗ không thể nào cân nhắc, những chỗ nào
được chỉnh sửa quá nhiều, những chỗ nào có thể sơ lược lại, nhanh chóng đưa
ra quyết định tiến hành sửa chữa."
"Vâng, thiếu gia."
"Vâng, đội trưởng."
Alfred và Wilker lập tức bắt đầu lật qua lật lại tài liệu trong tay, bắt đầu tiến
hành nhanh chóng sửa chữa.
Tựa như là nghe được âm thanh lật giấy, chủ giáo Bern đưa ánh mắt nhìn về
phía nơi này.
Karen gật đầu thăm hỏi chủ giáo Bern.