Cảnh tượng này, thật tốt.
Nguyên nhân mà lúc trước Karen có thể được những lão tiền bối như Piro và
Levin thích ở ngay chỗ này, có người thầy nào không muốn tìm một học trò vừa
có thiên phú vừa có tâm tính trầm ổn đây?
Trên điều kiện đầu tiên là giảm bớt độ khó và cố gắng trong việc dạy học, còn
có thể vui vẻ hưởng thụ cảm giác truyền thừa, mà nếu không có gì bất ngờ xảy
ra, thành tựu của học sinh còn có thể cao hơn mình, mình có thể đứng trên bả
vai của hắn.
Bởi vậy vào thời điểm này, Lohan đã không quá để ý cảm nhận của Siti, dù hắn
và Siti là bạn bè đã gần hai trăm năm, nhưng loại học sinh như Karen, cuộc đời
bốn trăm năm của mình có lẽ đều không gặp được người thứ hai!
Nếu như không phải một loạt hành vi khó hiểu của Siti lúc trước dẫn đến bầu
không khí của cục diện bị hạ thấp xuống điểm đóng băng, bây giờ nếu mình lại
hiện thân nữa thì dễ bị Karen ngộ nhận là người giống như Siti …thì có lẽ
Lohan đã sớm liền nhịn được mà hiện thân ra cùng Karen nướng thịt.
Nhưng mà Lohan vẫn là để ý thêm về sự biến hoá của Siti, đây cũng không phải
là quan tâm, mà là đề phòng.
Siti trầm mặc không phải ý muốn của bà ta, mà là loại thái độ lạnh nhạt này của
Karen, để cho mấy lần bà ta chuẩn bị nói lời ra khỏi khoé miệng thì lại nói
không nên lời, bởi vì bất kể là dùng phương thức nào để mở miệng thì đều sẽ tỏ
vẻ mình cực kỳ ngu xuẩn.
Ở trên vị trí cao cao tại thượng đã lâu, người phía dưới đều rất biết phối hợp
mình, một khi loại sự phối hợp này mất hiệu lực thì chính bà ta là người thứ
nhất không thích ứng.
Siti nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn mở miệng nói:
"Ngươi không có chút ý nghĩ muốn giải thích nào sao?"
Karen buông cái kẹp nướng xuống, đứng người lên, mặt hướng về trưởng lão
Siti, thái độ cung kính hồi đáp:
"Hồi bẩm trưởng lão, nên giải thích thì đã giải thích trong lúc phán xét, nếu như
ngài muốn xem lại thì chờ sau khi trở về ta sẽ sửa sang lại phán xét trong hồ sơ
của vụ án này, ngài có thể phái người đến lấy bất cứ lúc nào."
"Ngươi biết nơi này là nơi nào sao?"
"Trang viên Ponce, nhà của ngài."
"Người chết là ai?"
"Ta còn chưa kịp điều tra quan hệ thân thuộc của phạm nhân, về sau sẽ phái
người đến bù đắp."
"Nó là hậu nhân gần chi của ta."
"A, thì ra là thế, chúc mừng ngài, trưởng lão, ngài có một vị hậu nhân thiên phú
vô cùng ưu tú."
"Là thứ gì đã cho ngươi ảo giác, để ngươi cảm thấy rằng dùng loại lý do khách
sáo trên quan trường này thì sẽ có thể để lửa giận của ta lắng lại, sẽ có thể đền
bù sự bất kính của ngươi?"
"Ngài tức giận sao? Ta nghĩ là ngài sẽ vui vẻ, bởi vì ta vì gia tộc của ngài mà
loại bỏ một con ngựa tồi, bảo đảm sự thành kính của gia tộc Ponce đối với Trật
Tự."
"Ha ha."
Siti cười, bà ta bước một bước về phía Karen.
Trong chốc lát,
Áp lực kinh khủng rơi xuống từ phía trên.
"Rống!"
Connor ngẩng đầu, thân hình lúc này hóa thành Cốt Long, bay về phía không
trung, với thể chất của Long tộc mà chống chọi áp lực từ phía trên.
"Những lời mà ngươi nói, ta đều không để ý, ta thậm chí rất tình nguyện trông
thấy ngươi diệt vong trong sự đắc ý của mình."
Siti lại bước ra một bước.
Connor thân rồng chìm xuống, chịu đựng áp lực gấp mấy lần so với vừa nãy,
nhưng Connor còn đang cố gắng chịu đựng.
Karen không có bị hù doạ bởi khí thế đáng sợ này, lúc đối mặt Siti, anh vẫn rất
bình tĩnh.
Nỗi sợ trong lòng đã sớm biến mất, chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ trước mắt
này từng bị ông nội của mình treo ở trên thập tự giá như phơi quần áo thì ngươi
sẽ rất khó nảy sinh cái gọi là "Sự e ngại từ trong thực chất".
Thậm chí, ngươi còn muốn cười.
"Ta chán ghét ngươi, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi xuất hiện ở trước mặt ta thì
loại cảm giác này đã vô cùng mãnh liệt."
"Rất xin lỗi, ta vốn cho rằng ngài mời ta đến vì một cuộc gặp mặt vui vẻ, trước
đó ta rất mừng rỡ, cũng rất may mắn vì có thể học được những thứ từ ngài mà
có thể để ta hưởng thụ cả đời.
Nhưng ta không nghĩ tới, ngài là bởi vì chán ghét ta mới gọi ta qua, là do ta sơ
sót, trưởng lão."
Siti giơ tay lên, áp lực bốn phía lại tăng lên lần nữa.
Karen cảm giác được xương cốt trên dưới cơ thể cũng bắt đầu phát run, giống
như là một ngọn núi đặt ở trên người mình, nhưng anh vẫn gắng gượng, không
chỉ cơ thể không khom xuống, ngay cả vẻ mặt đều không có một chút gợn sóng.
Tay Siti, chạm đến bên mặt Karen.
Ngươi sẽ không cảm nhận được nhiệt độ bàn tay của bà ta, bởi vì cái tư thế này,
tựa như đang đứng bên cạnh miệng núi lửa mà nghiêng tai lắng nghe.
Lúc nào cũng có thể bắn ra sức mạnh đáng sợ, có thể để người ta bốc hơi trong
nháy mắt.
Từ đầu đến cuối, Karen cũng đều không có phản kháng, bởi vì hắn biết rõ, với
thực lực của một cá thể thì mình và đối phương có sự chênh lệch vô cùng lớn
khó có thể bù đắp.
"Ta đã đang tưởng tượng cảnh bóp nát đầu của ngươi, ngươi thích cảnh này
không?"
Ánh mắt của Karen lướt qua ngọn núi cao ở bốn phía xung quanh phòng nghị
sự, ở vị trí này, ánh mắt nhìn xuống bao quát cả trang viên Ponce.
Sau khi cố ý liếc nhìn trang viên xong, Karen đáp lời:
"Ta tin tưởng vào mắt thẩm mỹ của trưởng lão, cảnh tượng này chắc chắn rất
đẹp, nhưng ta lo rằng chỉ bóp một cái đầu thì sẽ không đã, cảnh tượng cũng sẽ
quá đơn điệu."
"Ngươi là một người trẻ tuổi cực kỳ ưu tú, nhưng ngươi có vẻ đề cao tầm quan
trọng và sự đặc thù của mình quá rồi, để ngươi có vẻ rất ngây thơ."
"Phía dưới Trật Tự, người người bình đẳng, ta vẫn cho rằng mình chỉ là một tín
đồ Trật Tự bình thường, chỉ có điều là phân công để kính dâng khác biệt mà
thôi.
Đương nhiên, đứng trước mặt ngài thì ta chắc chắn là người trẻ tuổi ngây thơ
nhất;
Cám ơn ngài nhắc nhở, ta nên suy nghĩ lại, cũng nên kiểm điểm, có lẽ vị trí mà
Trật Tự phân công khác biệt, quả thật làm cho ta kiêu ngạo và tự mãn, có lẽ
trong lòng của ta thật sự có chút lạc lối, cho rằng mình đứng trên cao, bất cứ
chuyện gì cũng đều vận hành xung quanh mình.
Khi trở về thì nhất định phải học lại Ánh Sáng Trật Tự một lần nữa để làm sâu
sắc nhận thức của mình.
Mặc kệ ta đứng có cao đến đâu, ta đều chỉ giẫm trên quy tắc của Trật Tự, chỉ là
một bộ phận không đáng kể trong sự vận chuyển của Trật Tự.
Ta không nên thoát ly nó, lại càng không nên khinh thường nó;
Bởi vì,
Ta cũng không được quan trọng và thần thánh như trong tưởng tượng của
mình."
"Ngươi có biết không, sự nghịch ngợm của ngươi đang từng bước một thúc đẩy
và thuyết phục ta ném ngươi vào vực sâu vô tận, là do ngươi tự tìm."
"Đúng vậy, ta nghịch ngợm, ta không chín chắn, ta ngu xuẩn, đang từng bước
một chui vùi chính ta, chôn vùi danh dự của ta, chôn vùi người nhà của … a,
vẫn may ta là cô nhi, không có gia tộc để chôn cùng ta, thật quá cô đơn."
"Coi như con chó Verden kia, đứng ở chỗ này, hắn cũng không dám nói chuyện
với ta như vậy."
"Ta vốn cũng là không dám, bởi vì không cần thiết."
Ngón tay Siti từ từ căng cứng.
Áp lực đáng sợ bắt đầu chính thức đè ép lên người Karen, Cốt Long phía trên đã
có nhiều chỗ xương cốt bắt đầu bị uốn cong.