Karen giơ tay mình lên, hơi nắm thành đấm, trả lời: "Nắm đấm lớn."
Da mặt Elanga cứng một chút: "Cái này..."
"Mà lại không chỉ có nắm đấm lớn, còn phải kiên trì một cái nguyên tắc, đó
chính là ai dám xúc phạm Trật Tự, thì một đấm... Đánh chết hắn."
"Bộ trưởng Karen cũng nghĩ như vậy sao?"
"Ta đã đi qua không ít nơi, từng tới không ít thánh địa Thần Giáo, tự nhiên cũng
đã tiếp xúc không ít người. Ta rất ít trông thấy những người kia kính sợ Trật Tự
Thần Giáo vì bắt nguồn từ sự tán đồng giáo nghĩa của nó, đại đa số đều là sợ hãi
nếu như dám ngỗ nghịch ý chí của Trật Tự sẽ bị Trật Tự Thần Giáo trừng phạt."
"Đây là điều đương nhiên, Trật Tự Thần Giáo vĩ đại, không thể xâm phạm!"
Elanga giơ ly rượu lên, "Nào, để chúng ta làm một chén."
Karen không có giơ ly rượu bên người lên,
Mà là đưa tay chỉ vào Elanga,
Mỉm cười nói:
"Đây là do chính ngươi nói đấy."
Elanga: "..."
Hắn cố ý đến để thăm dò mình, điểm này Karen biết.
Chỉ có điều Karen khinh thường việc che giấu, bởi vì trừ phi phía trên sửa đổi
địa chỉ nơi hội đàm, nếu không thì công tác bảo an của hội nghị lần này vẫn là
nắm ở trong tay của bên mình, cho nên Karen mới có thể thong dong.
Không chơi chết bọn hắn, cũng không phải là có thể làm được hay là không, mà
là có nguyện ý đi làm hay không.
Nếu như hoàn toàn không để ý đến ảnh hưởng và hậu quả mà nói, Karen thậm
chí có thể ra lệnh mấy chục tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật xông vào khách sạn, lấy
danh nghĩa "Tôn sùng Tà Thần", mà giết chết toàn bộ bọn hắn.
Cho nên, trước lúc đáp án cuối cùng được công bố, Karen không ngại đùa bỡn
bọn hắn một chút, giống như là dùng một cái tay mà đùa với một con chuột
lang.
Buổi tiệc nói chuyện đã bắt đầu, Karen đã ăn uống no đủ cũng không có ở lại
nơi này tiếp tục lắng nghe cái gì về nguyện cảnh tốt đẹp và lời chúc phúc dối
trá, mà là sau khi gật đầu ra hiệu với Alfred thì đứng dậy rời khỏi buổi tiệc, cuối
cùng, càng đi ra khỏi khách sạn Ankara.
Tuyết đã ngừng rơi, nhiệt độ không khí cũng càng thấp.
Karen đem hai tay bỏ vào trong túi thần bào, cố ý thở ra một hơi, tạo thành
sương trắng.
Một chiếc xe taxi vừa lúc ngừng lại, từ phía trên có một tên thần quan trẻ tuổi đi
xuống, thần quan nhìn về phía Karen mấy lần, bởi vì trời tối cùng với Karen là
đang nghiêng người, cho nên không thể nhận ra, sau đó cầm văn kiện của mình
đi vào trong khách sạn.
Karen thấy thế, dứt khoát đi đến xe taxi đang đậu ở đó, mở cửa xe, ngồi xuống.
"Thưa ngài, ngài muốn đi đâu?"
"Nghĩa trang khu dân cư Lam Kiều, có biết đường không?"
"Đương nhiên, chỉ có điều là đường có chút xa, đường xá bây giờ ngài cũng biết
mà, có lẽ cần một quãng thời gian mới đến nơi."
"Không vội, cứ lái chậm chậm."
"Được rồi, thưa ngài. À mà thưa ngài, cái khách sạn này là có cái gì khác biệt
sao?"
"Cái gì?"
"Ý của ta là, ta thỉnh thoảng sẽ chở khách tới nơi này, nhưng có đôi khi xe ta
không chở khách đi đến đây, sẽ tìm không thấy khách sạn này."
"Có lẽ là lúc xe trống thì cũng không có tâm trạng ngắm phong cảnh."
"Ha ha, không phải, ta từng cố ý tới đây mấy lần là để vì tìm khách sạn này,
nhưng vẫn không tìm thấy, ta còn nói chuyện này với em họ của mình, hắn là
một tác giả, hắn nhờ vào chuyện của khách sạn này làm nguyên mẫu để sáng
tác."
"Đã xuất bản rồi sao?"
"Chỉ là đăng nhiều kỳ trên báo chí, nhưng có vẻ phản hồi không tốt, bị dừng
rồi."
"Đáng tiếc."
"Đúng vậy, đáng tiếc, đây là một nơi thần bí dường nào."
"Ngươi cũng không sợ sao, tài xế."
"Sợ hãi? A không, ta thích tới đây chạy xe, bởi vì đi hành khách ở khách sạn
này cuối cùng sẽ bo rất nhiều tiền, ít nhất thì cũng không cần phải thối tiền thừa,
ha ha.
Thời thế bây giờ, xem như là một con ác ma, chỉ cần nó trong tay nó nắm một
cọc Rael, cũng có thể để người khác điên cuồng bổ nhào đến."
Karen từ chối cho ý kiến.
Xe chạy được nửa đường, ven đường có một người phụ nữ đón xe, lái xe nhìn
thoáng qua Karen từ kính chiếu hậu trong xe, sau đó đỗ xe lại:
"Này, quý cô, muốn đi đâu?"
"Đường số 2, Đại lộ Queen."
"Lên xe đi quý cô, chúng ta tiện đường." Nói xong, tài xế lại thông qua kính
chiếu hậu mà quan sát phản ứng của Karen một chút.
Người phụ nữ mở cửa xe, sau khi nhìn thấy trong xe đã có một người đang
ngồi, do dự một chút vẫn ngồi vào trong.
Karen nhắm hai mắt, anh không có phản đối hành vi kiếm khách dọc đường của
tài xế, dù sao thời gian bây giờ cũng không gấp.
Nhưng mà, Karen ngửi được mùi nước khử trùng trên thân của người phụ nữ,
lại thêm lúc này cô ta giày da đế bằng, chắc hẳn là y tá trong bệnh viện.
"Quý cô là đang muốn về nhà sao?" Lái xe chủ động linh hoạt bầu không khí.
"Nếu như nhà ta ở đó, ngươi cảm thấy ta còn cần ra ngoài làm việc sao?"
"Cũng không thể nói như vậy, có ít người còn sống là vì tồn tại, có ít người là vì
cuộc sống."
"Lời này nghe thật có đạo lý, trong phòng ban của ta cũng có một nhân viên
giống như vậy, chồng của cô ta là phó cục trưởng cục cảnh sát của khu chúng ta,
cô ta là cảm thấy trong nhà nhàm chán mới đi làm."
"Lời này cũng không phải ta nói, là em họ của ta, hắn là một tác giả!"
"A, thật lợi hại."
"Đúng vậy, ta cũng kiêu ngạo vì hắn."
Xe dừng lại ở Đại lộ Queen, người phụ nữ đưa tiền, xuống xe.
Lập tức, xe taxi tiếp tục chạy, cuối cùng cũng đến trước cổng nghĩa trang.
"45 Rael, thưa ngài."
Karen đưa một tờ mệnh giá 50 Rael, mở cửa xuống xe.
"Này, thưa ngài, đây là 5 Rael tiền thừa." Tài xế cầm ra một đồng xu nhỏ, duỗi
tay qua cửa số xe đưa cho Karen.
Karen cầm lấy tiền xu, hỏi: "Không phải không trả tiền thừa sao?"