chuyện cực kỳ thường gặp, dù gì thì trong hoàn cảnh lớn lên thì con gái tiếp xúc
nhiều nhất chính là cha, nhiều khi hình tượng của cha cũng sẽ ảnh hưởng tiêu
chuẩn kén chồng sau này của con gái.
Ban đầu là sùng bái, quen thuộc, đây đều là có hình mẫu, giống như là một cách
vận dụng của bản năng sinh tồn đi. Phần lớn đều là rất bình thường, cũng có thể
phân chia giới hạn rõ ràng, tỷ lệ phát sinh loại chuyện linh tinh méo mó kia là
rất nhỏ.
Có nhiều lọ tương, khó tránh khỏi sẽ hỏng một vài lọ.
Thật ra kiểu giống như cô ta, cũng không tính là đặc biệt, thậm chí cũng không
tính là nghiêm trọng, chỉ có điều là thân phận cô ta đặc thù, trở nên hư hỏng, lại
có lực lượng, lại có thể kiêu hoành.
Thật ra ta dám suy đoán, đừng nhìn cô ta bây giờ có vẻ rất oán hận, khi đứng
trước cái người mà cô ta oán hận kia, cô ta sẽ ngoan ngoãn như chim cút, xì hơi
cũng không dám."
"Uông?"
"Đúng vậy, cô ta nhìn thấy được đặc điểm của cha mình trên người Karen, kiếm
quả hồng mềm để bóp cho hả giận, đáng tiếc, bé Karen nhà chúng ta không
quen với việc như vậy.
Nhưng mà, nếu yêu tinh radio ở chỗ này, hắn ta chắc chắn lại muốn cảm thán:
Wow, ngươi thật may mắn, ngay cả nhận cha đều có thể nhận ra chuẩn như thế."
...
Một giọt máu, nhỏ xuống từ giữa trán của tiểu thư Dinah, lúc rơi xuống đất, nó
bắn tung tóe, hóa thành một bãi đầm lầy màu đen.
Ngay sau đó, phía sau cô ta xuất hiện một huyễn ảnh màu đen, mới nhìn thì
giống như là một linh hồn bị phong ấn đang giãy dụa, nhưng nhìn kỹ thì có thể
phát giác, huyễn ảnh màu đen kia là đang múa.
Màu đen bên trong hai con ngươi của tiểu thư Dinah nhanh chóng tán đi, hóa
thành màu đỏ, mở miệng nói:
"Mê hoặc!"
Cơ thể Karen khẽ giật mình, ánh mắt trở nên mơ màng, cả người cũng bắt đầu
nhẹ lắc lư sang trái phải.
Khóe miệng của tiểu thư Dinah lộ ra một ý cười, thân hình của cô ta lóe lên,
xuất hiện ở trước mặt Karen, có chút do dự, cô không dùng đao mà chém vào cổ
Karen, mà là thu hồi đao, dùng bàn tay.
Cô hận hắn, có thể hủy đi gương mặt, đánh gãy chân, rạch một đường nhỏ ở
trên bụng, nhưng sự thù hận của cô, không ủng hộ cô thật sự giết người.
Cũng không có liên quan đến thân phận Trật Tự Thần Giáo của Karen nhiều
lắm, bị đánh đập nhiều lần như vậy, bất kể hắn là thân phận gì đều phải giết rồi
lại nói, thuần túy là ký thác trùng hợp.
Nhưng lúc bàn tay của cô ta chuẩn bị chặt về phía cổ của Karen, một bàn tay,
cực kì chuẩn xác mà nắm lấy cổ tay của cô ta.
Cùng lúc đó, vẻ mê mang trong mắt của Karen cũng vừa mất đi, khôi phục tỉnh
táo.
"Ngươi..."
Karen xoay tròn cơ thể, túm lấy Dinah cùng xoay tròn, sau đó trực tiếp đập
xuống dưới sàn!
"Oanh!"
Tiểu thư Dinah, lại một lần nữa bị đập mạnh xuống dưới sàn.
Nhưng mà Karen cũng không có lựa chọn dùng kiếm gác ở trên cổ cô ta hoặc là
dùng chân giẫm ở trên lưng rồi uy hiếp, bởi vì cô gái nhỏ khi ở trong trạng thái
nổi điên thường thường sẽ quan tâm đến sự uy hiếp của ngươi, sẽ lựa chọn
phương thức đối kháng cực đoan nhất.
Cho nên, Karen chỉ có thể lại vung thanh kiếm Diamance lên một lần, đập
xuống tiểu thư Dinah.
"Bốp!"
Nhờ vào ban đầu ở Ellen trong trang viên đánh Golf được một khoảng thời gian
rất lâu, vung một phát này không tệ, tiểu thư Dinah lại bay theo đường vòng
cung ra ngoài một lần nữa.
"Ầm! ầm! ầm!"
Sau khi đáp xuống, bàn tay của cô không ngừng va xuống trên mặt đất.
Karen thở dài, thầm nghĩ: Ngươi thật là kiên cường.
Tiểu thư Dinah đứng người lên lần nữa, dù cô đã chật vật không chịu nổi, nhưng
vẻ phẫn nộ trong mắt cô vẫn chưa tiêu tan như cũ, chỗ trán của cô xuất hiện một
đường vân hình thập tự, đây cũng là tầng phong ấn cuối cùng.
Cho dù ở khoảng cách xa như vậy, Karen cũng cảm giác được tầng phong ấn kia
lại đang bành trướng sức mạnh.
Nếu như cô ta sử dụng ra nguồn sức mạnh kia, sẽ rất phiền phức.
Chỗ phiền phức không phải ở chỗ mình đánh không lại, chỉ có sức mạnh nhưng
không có kinh nghiệm, giống như là trẻ con quơ binh khí, thật ra nhìn rất ngây
thơ và đáng yêu, Karen là đang lo lắng sức phá hoại lan tràn ra căn phòng này,
đồng thời tiếp theo mình sẽ không khống chế lực tốt, trực tiếp khiến cô ta bị
trọng thương, thậm chí sơ ý một chút, sẽ lấy mạng.
Nếu là trước đó, Karen sẽ không mềm lòng.
Nhưng anh cũng bắt được hành động thu đao lại của cô bé rồi đổi thành dùng
tay chặt về phía cổ mình.
Tiểu thư Dinah chống ngón tay mình ở bên trên phong ấn hình Thập Tự Giá
kian,
Lại dừng động tác lại,
Ngược lại hỏi:
"Nếu như ta mở tầng phong ấn này ra, có phải vẫn không đánh lại ngươi?"
"Đúng thế."
"Tuổi tác thật sự của ngươi, là tuổi giống như bề ngoài của ngươi sao?"
"Đúng thế."
"A... Hô..."
Tiểu thư Dinah thở một hơi dài nhẹ nhõm, để ngón tay ở trên trán xuống, cởi
tầng phong ấn này ra, phía trên nhất định có thể cảm ứng được.
Cô chán nản chống hai tay, ngồi dưới đất, mắng:
"Cảm giác giống nhau như đúc, ở trước mặt của hắn, ta luôn luôn là đứa bé
không chịu lớn, ta không có khả năng chiến thắng hắn, vĩnh viễn cũng không
thể."
Vậy là không đánh nữa sao?
Karen thu hồi kiếm, lấy từ trong túi ra một cái khăn tay sạch sẽ đi về phía tiểu
thư Dinah.
Nửa đường, cơ thể tiểu thư Dinah bỗng nhiên run lên một cái tựa như muốn ra
tay, nhưng tần suất bước đi của Karen vốn là không thay đổi.
Ngay cả hù dọa cũng không hù dọa được hắn, để cô bé như bóng bay xì hơi lần
nữa, cô bắt đầu đạp chân của mình, bày tỏ sự không cam lòng và uất ức của
mình:
"Thật vất vả mới tìm tới một cái đối tượng có thể trút giận, ta thế mà còn không
đánh lại ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta chính là Karen, có lẽ ngươi không có thói quen xem báo chí nhỉ."
"Ta không xem."
"Vậy cũng không kỳ lạ."
"Nhưng mà ngươi có thể đừng bắt chước hắn hay không?"
"Ngươi có bị bệnh không."
Karen đi đến trước mặt tiểu thư Dinah, cúi người, đưa khăn tay cho cô.
Tiểu thư Dinah hung tợn nhìn xem anh, sau đó cong miệng lên, hô:
"Ta mặc kệ, ngươi tới giúp ta lau!"
"Bộp!"
Karen trực tiếp vung khăn tay vào trên mặt cô, để cả mặt cô bị khăn tay bao
phủ, cực kỳ giống với khách hàng của nhà hỏa táng sắp được đưa vào lò.
"Chiều theo rồi đấy."