diện với ngọn lửa của lò sưởi âm tường.
Ánh lửa để cho gương mặt của Piaget lúc sáng lúc tối.
Một vài bức tranh miêu tả cuộc sống ân ái trong quá khứ lơ lửng bên chân hắn,
sau đó bay vào trong lò sưởi rồi cháy lên.
Hắn đang ngồi nhìn rất chân thành, giống như thưởng thức tác phẩm trong một
bối cảnh khác biệt.
Bede trở về, sau khi mở cửa ra trông thấy một màn này thì kinh ngạc nói:
"Piaget, ngươi đang làm cái gì đấy? "
Piaget không để ý đến tiếng la của Bede mà tiếp tục đốt tranh.
"Nói cho ta, ngươi bị sao vậy?" Tiên sinh Bede tới gần, "Ngươi lại có cảm ứng
gì mới rồi sao?”
Piaget không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn về phía hộp thuốc màu để trên bàn
bên cạnh, đó là món quà được tạo ra từ xương cốt của vợ hắn, là thứ mà hắn
quý trọng nhất.
Nhưng bây giờ, hộp tro cốt này cũng bắt đầu trôi bồng bềnh về phía lò sưởi.
Bede đưa tay bắt lấy hộp thuốc màu: "Ngươi điên rồi sao, đây là tín vật mà vợ
của ngươi để lại đấy!"
Lần này, trong giọng nói của Bede tràn đầy sự bất an và bối rối, bởi vì Lynda là
sự ràng buộc duy nhất liên kết Piaget với Bích Thần Giáo.
Một khi sự ràng buộc này đứt gãy, Piaget và Bích Thần Giáo xem như đã không
còn liên quan, bởi vì sau khoảng thời gian cùng đồng hành lâu đến như vậy thì
Bede rất rõ ràng, Piaget vẫn luôn bài xích và kháng cự với giáo nghĩa của Bích
Thần Giáo …không, thậm chí hắn cũng chẳng phải thật lòng thích vẽ tranh!
Piaget bị ngắt quãng tiết tấu rốt cuộc nhìn về phía Bede: "Ngài Bede, thật ra
nhiều lúc ta đều biết ngài đang gạt ta, nhưng ta rất muốn bị ngài lừa gạt.
Nhưng là bây giờ, ta không thể nào tiếp tục tự lừa gạt bản thân nữa. Thật sự từ
lúc mới bắt đầu, là ta tự cho rằng đây là một giấc mộng, là một giấc mộng đẹp,
nhưng lại là ác mộng."
Bede kinh ngạc phát hiện khi Piaget nói ra những lời này, trên người của hắn
đang có sương mù màu xám bốc lên, để cho cả người của hắn trông càng âm
trầm hơn.
"Ngày đó ở Nhà Tang Lễ, khi Karen tự mình giao tro cốt của Lynda đến cho ta,
ta nên nhận rõ hiện thực này, cô ấy từ bỏ ta, tìm nơi nương tựa về phía cái ôm
ấm áp của Thần.
Giữa ta và Thần linh, cô ấy chọn Thần không chút do dự.
Ngươi cũng tận mắt nhìn thấy, bởi vì ngày ấy, ngươi cũng ở đó, ha ha, không có
ngươi thì cô ấy cũng không bay qua được, không thể nào được Bích Thần tiếp
dẫn."
"Cô ấy sẽ trở lại, Piaget, chỉ cần ngươi có thể tiếp tục bước đi trên con đường
tín ngưỡng, cô ấy sẽ trở lại, thật đấy."
"Nhìn đi, ngươi vẫn còn đang tiếp tục gạt ta."
Piaget nhìn về phía hộp thuốc màu trong tay Bede.
"Ầm!"
Bede bị đẩy lùi ra ngoài, đập mạnh lên trên vách tường.
Hộp thuốc màu lơ lửng ở tại chỗ, sau đó dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Piaget
mà bay vào trong lò sưởi, không ngừng méo mó biến hình dưới ngọn lửa cháy
rồi nổ ra thành những vầng sáng khác nhau.
"Chúng vốn là tro cốt, ta cũng nên xem chúng như tro cốt, nó đáng chết, hắn
đáng chết, cô ấy đáng chết!"
Bede gượng đứng lên khỏi mặt đất, nhưng không đợi hắn đứng vững thì đã
nghe thấy tiếng cười nhạo của Piaget:
"Tín đồ điên, Thần Giáo điên, Bích Thần Rylisa điên, Lynda điên."
Ánh mắt Piaget nhìn về phía Bede, Bede bị một luồng sức mạnh vô hình kéo lên
giữa không trung.
Giờ khắc này Bede có thể nhìn thấy hào quang màu vàng kim đang vận chuyển
trong ánh mắt của Piaget.
Cựu Thần chết đi là dấu hiệu của Tân Thần sinh ra.
Trên mức độ nhất đi thì thật ra Piaget cũng giống như Karen, không, thật ra so
với Karen thì hắn còn chờ đợi sự kết thúc thật sự của Bích Thần càng sớm hơn,
từ đó mở ra “cuộc đời mới” của mình.
Hắn không phải là Relilsa, cũng không phải là Piaget, ô nhiễm từ Thần sẽ tạo ra
một thứ quái thai mới.
"Thật ra ta rất khó chịu ngươi đấy, Bede, nói cho ta biết đã bao lâu ngươi không
về nhà?"
"Ta …”
"Ngươi không thấy hối hận à, vào cái đêm mà gia tộc của mình sắp bị tiêu diệt,
ngươi không nghĩ cách để ngăn cản mà lại hưng phấn chờ đợi để vẽ ra một bức
tranh, nội tâm của ngươi chắc chắn cũng sẽ thường xuyên cảm thấy áy náy và tự
khiển trách, ít ra có thể là thế, đúng không?
Thật ra ngươi cũng không hiểu ta, sẽ không hiểu được sự không nỡ và lòng
tưởng niệm của ta đối với vợ mình, bởi vì người nhà trong góc nhìn của ngươi
giống như chỉ là một tiêu chuẩn thân phận thấp nhất, là cái cà vạt lúc ngươi mặc
đồ, là cái ly đi cùng khi ngươi uống rượu, bọn chúng chỉ cần có là được, ha ha,
dù chỉ là từng có, cũng có thể."
"Piaget, ngươi bây giờ…aaaa!!!"
Bede cảm thấy cơ thể mình như đang tan rã, hắn cảm thấy mình giống như một
viên màu đang bị hòa tan.
"Ta rất chán ghét các ngươi, chán ghét cái bút vẽ này, giấy vẽ, giá vẽ, chán ghét
Bích Thần Giáo, chán ghét ngươi, thậm chí bây giờ ta bắt đầu chán ghét cô ấy,
các ngươi, đều là…."
Đúng lúc này, Dis xuất hiện ở nơi đây.
Hắn đứng ở giữa Piaget và Bede.
"Ầm!"
Bede rơi xuống đất, bắt đầu thở hồng hộc, khoảng cách giữa hắn và cái chết khi
nãy chỉ còn lại nửa bước. Dis đi về phía Piaget, Piaget giơ tay lên, chỉ về phía
Dis, nhưng trước mặt Dis lại xuất hiện từng đợt gợn sóng rồi rất nhẹ nhàng đi
đến trước mặt Piaget.
Dis dựng thẳng một ngón tay lên ấn về phía mi tâm của Piaget.
Piaget bị cưỡng ép ngồi xuống xe lăn.
Dis: "Xem ra ngươi cũng không có chuẩn bị tốt để tiếp nhận truyền thừa, ngươi
đã đang lạc lối."
Ánh mắt của Piaget vốn lạnh nhạt dần dần trở nên nhu hòa, hắn rất nghi ngờ mà
nhìn Dis, hỏi:
"Cái này …ta bị sao vậy?”
Dis không có trả lời hắn, mà là đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên trên đỉnh đầu của
Piaget, từng sợi tơ màu vàng bị Dis nắm vào trong tay.
Đây là đang tiến hành truyền thừa.
Trước đó những Chủ Thần đã chết kia đều truyền thừa lại cho Thần Gió của
mình, trong lúc đó có một tên là thành viên của tổ chức Trầm Mặc Giả, bởi vì
Sinh Mệnh Thần Giáo bị hủy diệt nên có thể một mình tiếp nhận truyền thừa,
nhưng người ta …ít nhất là một vị Trưởng Lão Thần Điện.
Piaget chỉ là một người bình thường, ừm, thật ra là một tên thần bộc của Bích
Thần Giáo, sao hắn có thể lập tức chịu được loại truyền thừa này?
Trong một tay khác của Dis xuất hiện Lưỡi Hái Chiến Tranh.
Bede lập tức mở miệng hô: "Ngài Dis, ta khẩn cầu ngài xin đừng chặt đứt nghi
thức truyền thừa của chủ ta, đây là hy vọng của Bích Thần Giáo chúng ta!"
Dis: "Bede, không phải ta tới cứu ngươi, ta là tới cứu người bạn mà cháu trai ta
nhờ chăm sóc.”
Trên mặt Bede lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn rõ ràng rằng hắn sắp chứng kiến thứ mà
cả đời mình theo đuổi bị tiêu tan trước mặt mình.
Nhưng mà, đúng lúc này, một giọng nói truyền ra từ một sợi tơ vàng:
"Anh à, chồng của em…”
Piaget ngẩng đầu, hắn nghe được, hắn tìm kiếm theo bản năng.
Dis do dự một chút, vẫn buông lỏng tay ra, một sợi tơ vàng tách ra ngưng tụ
thành Lynda, sau đó, nhào về phía Piaget. Piaget cũng giang hai cánh tay mà
cùng ôm nhau.
Hai người giống như là vợ chồng thất lạc nhiều năm, có thể đoàn tụ một lần
nữa.
Truyền thừa lại được tiếp tục.
Nhưng cái cảnh tượng này lại không để Dis cảm thấy ấm áp.
Người có cảm giác tương tự còn có Karen đang đứng trên không quan sát cuộc
chiến ở Luân Hồi Cốc.
Anh trông thấy lãnh chúa Dal thoát ra, nó đang được một sợi ý thức linh hồn
giúp đỡ, thoát khỏi cơ thể dần sụp đổ trong ngọn lửa của Bích Thần, nó mang
theo sợi ý thức kia điên cuồng bay ra phía ngoài.
Nhưng vị trí hiện tại của nó là vòng xoáy chiến trường đáng sợ, tránh thoát khỏi
sự trói buộc chỉ là bước đầu tiên, rất có thể nó sẽ trở thành một vật hi sinh nhỏ
bé trên chiến trường.
Connor hưng phấn hô lên: "Gâu, gâu!"