"Ngài Alfred!"
Ventura và Muri lập tức đứng dậy, Philomena thì lách mình về phía trước.
Tốc độ của cô là nhanh nhất nhưng cô không ngờ tới, chủ nhiệm lúc trước vẫn
còn đang ngồi một mình ở đằng kia hút thuốc lại xuất hiện trước mặt cô, chặn
cô lại ở sau lưng.
Phương thức chiến đấu của cô càng giống như là một sát thủ, cho nên nếu bộc
phát trong một khoảng cách ngắn, ngay cả đội trưởng cũng không sánh bằng
mình, nhưng chủ nhiệm...
"Không có gì cả, tiếp tục ngồi yên đi."
"Chủ nhiệm, nhưng mà… "
Đội trưởng xảy ra chuyện, ngồi; Alfred xảy ra chuyện, cũng ngồi?
Neo khoát khoát tay, nói: "Ta bảo các ngươi ngồi yên, mặt khác, ta không có bị
khống chế tinh thần, ta cũng không phải người giả trang, nếu các ngươi tin
tưởng ta là giả, cứ thử ra tay, nếu không phải. Mẹ nó! Ngay cả lời của chủ
nhiệm mà các ngươi cũng không nghe à!"
Mọi người chỉ có thể ngồi xuống lại một lần nữa. Neo thì nhìn xuống phía dưới,
mắng:
"Ta còn cố ý dạo ở trên cát lâu đến như vậy, ngươi vốn là đang xem thường ta
đấy à!"
Alfred bị hạt cát bao trùm cũng không cảm nhận được cảm giác bị ép chặt, vừa
lúc tương phản, xung quanh anh đều trống rỗng.
Ở dưới chân của mình vẫn là cái trận pháp đang được mình bố trí một nữa kia.
Âm thanh thần bí kia lại truyền đến một lần nữa: "Ngươi thích khung cảnh thế
nào, biển cả, vườn hoa, cung điện hay vẫn là nông trường?"
Alfred trả lời: "Bây giờ cũng rất tốt, dù sao đều là giả."
"Được rồi."
Một ông lão mặc áo bào trắng xuất hiện ở trước mặt Alfred, tóc của ông ta hoa
râm, làn da đầy nếp nhăn, nhưng khóe miệng hai bên lại có hai chiếc răng mọc
dài hướng lên trên, giống như là một cặp ngà voi.
"Được ta lựa chọn, là vận may của ngươi, ta sẽ trao tặng cho ngươi truyền thừa
của ta, ngươi chỉ cần tiếp nhận truyền thừa, sau đó truyền lại một chút tin tức
cho Hoang Mạc Thần Giáo, nói cho bọn họ, Trật Tự Thần Giáo đã đang chuẩn
bị xây dựng hệ thống tín ngưỡng Hoang Mạc, bao gồm cả truyền thừa của ta."
"Ta không đồng ý."
"Được rồi, bây giờ ta sẽ tặng truyền thừa cho… "
Ông lão ngà voi ngây ngẩn cả người, tựa như bây giờ mới nhận ra vừa nãy
Alfred đã trả lời như thế nào.
Mà rất hiển nhiên ông ta cũng không có nghĩ rằng đối phương sẽ không đồng ý,
cho nên âm thanh và động tác bắt đầu trở nên mơ hồ, tiếng cọ xát chói tai không
ngừng truyền ra, cả người giống như xuất hiện hiện tượng giật lag đơ máy.
Alfred cúi đầu xuống, đầu ngón tay tiếp tục chuyển động, tiếp tục bố trí trận
pháp của mình.
Giống như một bà cô, đang ngồi trên ghế đan áo len vừa chờ đứa trẻ đần độn
ngồi ở bên cạnh mình dần dần khôi phục bình thường.
Một hồi lâu sau, hình ảnh của ông lão ngà voi kia không còn hiện tượng giật
lag.
"Tại sao ngươi không đồng ý?"
Alfred cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục bố trí trận pháp, trả lời:
"Loại chuyện này, không được thiếu gia nhà ta gật đầu, ta không thể nào tự tiện
đáp ứng."
Ông lão ngà voi nghi ngờ nói: "Ngươi có chủ nhân?"
"Là một loại tồn tại cao cấp hơn cả chủ nhân vô số lần."
"Ngươi là người có tín ngưỡng?"
"Ta là người có tín ngưỡng."
"Ta nghĩ, cái người kia hẳn là sẽ hy vọng của người tín ngưỡng hắn có thể trở
nên mạnh mẽ hơn."
Alfred lắc đầu, nói: "Rất xin lỗi, thiếu gia nhà ta sẽ không làm những việc nguy
hại đến Trật Tự, ta cũng sẽ không hỏi ngài ấy vấn đề này, sẽ khiến cho thiếu gia
của ta thêm phiền nào, mà chức trách của ta, là để thiếu gia nhà ta bớt đi càng
nhiều những phiền não này càng tốt."
"Ngươi có biết rằng, chỉ khi gặp được người thừa kế thích hợp, ta mới có thể
xuất hiện, điều này nói rõ rằng ngươi cực kỳ cần truyền thừa này."
"Vừa nãy đã thấy được ngươi là một dấu ấn tinh thần, ừm, Compasini?"
"Đúng, đây là tên của ta, cho nên ngươi hẳn là biết rõ rằng, nếu như ngươi
không đồng ý mà nói, ngươi sẽ mất đi cái gì, ngươi sẽ hối hận."
Alfred lơ đễnh, nói: "Ta sẽ không hối hận, bởi vì ngươi không cách nào tưởng
tượng được ta sẽ đạt được cái gì."
"Ta nghĩ rằng ngươi sẽ không đồng ý, nhưng không nghĩ tới ngươi sẽ không
đồng ý dứt khoát đến như thế, không có một chút do dự nào."
"Ta không đồng ý truyền thừa của ngươi, ta sẽ không thỏa hiệp mà đáp ứng điều
kiện của ngươi, bây giờ, chúng ta có thể kết thúc cuộc gặp mặt này, thiếu gia
của ta đang gặp nguy hiểm, ta muốn trợ giúp cho ngài ấy."
"Hắn không gặp nguy hiểm gì cả."
"Ừm?"
"Ha ha." Ông lão ngà voi thở dài, "Thật ra, ngươi không phải người thích hợp
đầu tiên mà ta gặp được, thật lâu trước đây, có một người cũng đã tới, hắn cũng
rất thích hợp, nhưng hắn cũng không đồng ý. Nhưng mà hắn cũng phải suy tư
một hồi, không đưa ra đáp án cho ta sớm như ngươi."
"Ta không hứng thú muốn nghe ngươi kể chuyện xưa, hoặc là ngươi ngăn cản
ta, hoặc là tránh ra, đừng có trì hoãn ta làm việc."
"Ngươi muốn dùng trận pháp để phá lời nguyền rủa nơi này? Ngươi sẽ không
thành công, ngươi có tin không, có vài thứ, cho dù nó chết đi, nó cũng vẫn có
thể tồn tại như cũ."
Alfred ngẩng đầu lên, nhìn xem ông lão ngà voi, mỉm cười nói:
"Ta càng tin tưởng vào việc này hơn cả ông đấy."
Mình đang phát sầu, trong nhà còn có 9 cái quan tài còn bỏ trống, cuối cùng đến
lúc nào thì mới có thể lấp đầy.
"Sẽ có dấu ấn tinh thần chuyên môn phụ trách việc giữ gìn nguyền rủa tới đối
phó ngươi, ngươi có thể suy nghĩ cho kỹ, ta và nó, thái độ đối với ngươi cũng
không giống nhau."
"Ừm."
Alfred nhẹ gật đầu, động tác trong tay không có ý muốn dừng lại chút nào.
Bóng người của ông lão ngà voi áo trắng biến mất.
Một lát sau, không khí bốn phía bỗng nhiên ngưng trệ xuống, Alfred không thể
không ngừng công việc trong tay lại, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn khắp bốn
phía.
Lúc này, phía trước xuất hiện bóng dáng của một ông lão mặc trường bào màu
trắng trên người, trong miệng của ông ta cũng mọc ra một cặp ngà voi, nhưng
cả người lại cho người ta một loại cảm giác âm trầm và áp lực.
Chỉ là, khi ông ta xuất hiện, hình ảnh của hắn bắt đầu lấp lóe, không ngừng xuất
hiện tàn ảnh, mà khi ông ta mở miệng nói chuyện, âm thanh nghe giống như
tiếng có thứ gì đó kẹt trong bánh xe đạp, tiếng ma sát không ngừng truyền đến.