được.”
“Mục sư sẽ dùng da mới.”
“Giữ lại nhiều da cũ một chút thì ít nhất có thể giữ lại nhiều cảm giác ta đang
còn sống hơn.”
Thì ra đây chính là cái gọi là dung hợp với Thần khí, thật ra trên bản chất cũng
đã là thần khí, chỉ khoác lên trên thêm một lớp da.
Sống như thế này thì quả thật không có ý nghĩa gì, không chỉ tinh thần lẻ loi cô
độc, ngay cả cảm giác thể xác sống phóng túng cũng đã bị tước đoạt, sống như
một cái xác không hồn.
Nhưng nếu không phải Ukunga có loại cơ thể làm bằng Thần khí này thì dưới
sự oanh tạc liên tục của ông nội sợ là cặn bã cũng chẳng còn.
Ông nội tấn công cho dù đứng nhìn từ xa đều cảm thấy rất là kinh khủng, ngay
tại lúc này, thì cái vòm trời này vẫn còn méo mó mà chưa thể khôi phục lại.
Ukunga mở miệng nói: “Bảo quân đoàn của ngươi rút lui đi, tiến lên cũng
không có ý nghĩa.”
“Được rồi, ta sẽ ra lệnh để bọn họ dừng tiến quân.”
Karen ném ra một con quạ đen, để tuỳ nó bay đến nơi đâu thì đến.
Ukunga cười thảm nói: “Nhiệm vụ lần này thất bại … không phải nhiệm vụ lần
này còn đang tiếp tục thất bại.”
“Ta nhìn thấy Cánh Cổng Trật Tự lại xuất hiện.”
“Hắn muốn đi vào, hắn muốn đến Thần Điện, vị Thần kia đang giúp hắn hộ
pháp, ngăn cản tất cả sự quấy nhiễu từ bên ngoài.”
“Ngươi cảm thấy, Thần Điện có thể đỡ nổi sao?”
“Ta không biết, đám người kia thường ngày đều ở trên ngôi sao của mình, cũng
không ai kéo bọn hắn đi phối hợp diễn tập tình huống gì cả, nhưng mà vẫn may
là có vẻ vị kia cũng không muốn trắng trợn giết người.”
“Cho nên, bây giờ ngươi đang cầu khẩn kẻ phản giáo kia có thể duy trì nguyên
tắc xử sự của một tín đồ Trật Tự sao?
“Chỉ có thể như vậy, cũng không biết mấy cái lão già ngủ say kia có thể tỉnh
dậy hay không, dù sao, lần này Thần Điện lại mất mặt, mà càng nghiêm trọng
hơn so với lần trước nhiều.”
“Kia không phải là đại tế tự chúng ta muốn xem đến sao?”
“Xem náo nhiệt thì điều kiện tiên quyết cũng phải là hắn có thể thu đuôi, nếu
không ai cũng bị đập thì cũng không ai được lợi.”
“Ta tin tưởng Đại tế tự của chúng ta, hắn là người thừa kế của Tiranus.”
“A, vị kia mới sẽ không để ý đến ngài Tiranus, ngay cả chủ hắn cũng nhục mạ,
trong lời ca ngợi của hắn còn nhục mạ chủ ta là do hắn nuôi lớn.”
Karen nghe vậy sờ lên chóp mũi, gật đầu nói:
“Đúng là tội ác tày trời.”
Ukunga nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn xuống dưới.
“Lộc cộc” một tiếng, bởi vì cái động tác này làm cho phần đầu và những mảnh
cơ thể còn sót lại cũng tách nhau ra, đầu của Ukunga thì trực tiếp rớt ra ngoài.
Vẫn may là Connor kịp mọc ra một cái giường xương mà đỡ cái đầu lại, nếu
không trong tình huống bình thường thì cái đầu này sẽ lăn xuống dọc theo lỗ
hổng trên cơ thể của Cốt Long.
Karen nhặt đầu Ukunga lên, dùng ống tay áo thần bào lau lau đỉnh đầu của hắn,
lau đi vết máu.
Ukunga cười nói: “Động tác này trước kia tay thường làm.”
Lập tức, tròng mắt Ukunga nhìn về phía Karen, hỏi:
“Ta đưa cho ngươi cái xương sọ kia, và đại não tư duy, bọn chúng vẫn còn
sao?”
“Lúc này ngươi nên cố gắng chịu đựng, không nên hỏi câu hỏi này, nếu như ta
thật sự bị ngươi nghi ngờ đúng thì bây giờ ta có thể bóp nát đầu của ngươi, xóa
đi chút sự sống cuối cùng còn sót lại của người, sau đó tuyên bố đối ngoại rằng
ta mặc dù liều chết cứu ngươi, nhưng ngươi vẫn trọng thương mà không qua
khỏi, vĩnh viễn rời xa chúng ta.”
“Bởi vì ta chắc chắn ngươi sẽ không giết ta, ta mới hỏi, ngươi giết ta thì sẽ vi
phạm luân lý.”
“Đúng vậy, hổ dữ có ác độc thì cũng không nỡ tổn thương con của mình.”
“Có còn hay không?”
“Vẫn còn, chờ chữa khỏi vết thương thì ta có thể đưa ngươi đến kiểm tra.”
“Không cẩn kiểm tra, đóng gói lại, chuẩn bị làm lễ vật đưa cho vị thần thứ nhất
trở về đi, chúng ta nên tranh thủ thời gian, Ranedal có cảm tình đối với chủ ta.”
“Ngươi thật là thực tế”
“Không cần biết sự việc này sẽ phát triển đến mức nào thì đều cần phải đi dọn
dẹp.”
“Con gái của ta thích hai viên bảo thạch khảm trên song đao của ngươi ấy.”
Ukunga trừng mắt liếc Karen, mắng: “Ngươi mới là kẻ thực tế!”
Cốt Long đáp xuống đất, nhưng không có trở về quân đoàn, mà là đáp xuống ở
cạnh một bờ sông.
Ukunga hỏi: “Không rút về quân đoàn thì sao tìm Mục sư được?”
“Ngươi dung hợp một món Thần khí hệ Ánh Sáng.”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Ta tìm tàn dư Ánh Sáng tới giúp ngươi trị liệu đi, như vậy sẽ có hiệu quả tốt
hơn.”
“Ngươi tự nghe lời mình nói xem, đây là lời mà một vị Bộ trưởng Đòn Roi Kỷ
Luật nên nói ra sao?”
“Không quan trọng, hiện tại thì tổ chức của thế lực tàn dư Ánh Sáng lớn nhất
vẫn là do ta đứng đằng sau nâng đỡ, chưa kể, có lẽ ngươi cũng muốn gặp người
này.”
“Ai?”
Lúc này, đi Neo từ trong đám cỏ lau ven bờ sông ra, nhìn xem Karen ôm một
cái đầu, cười nói:
“A, con trai ta chết rồi sao?”
Karen giơ cái đầu về phía Neo.
Neo vui mừng nói:
“Ha ha, mạng của con trai ta thật cứng rắn nhỉ!”
...
Mobiteng bẩm báo với Đại tế tự: “Đại tế tự, xe đã chuẩn bị xong, lập tức có thể
tiến về Thần Điện.”
Đại tế tự nhìn thoáng qua tờ giấy thông báo được gửi đến trong tay, tiện tay bóp
lại, nói:
“Không vội, chờ một chút, vừa mới bắt đẩu.”
…
Chuyện trên mặt đất cũng đã được khống chế, trở ngại trên trời cũng đã được
dọn dẹp.
“Dis, mang ta theo, mang ta theo, để ta đi cùng nào!”
Đang lúc Dis chuẩn bị bước qua Cánh Cổng Trật Tự để tiến vào Thần Điện, lão
Hoven lo lắng giơ chân, sau đó hóa thân thành một luồng sáng Nguyên Lý, bay
về phía Dis ở trên trời.
Lúc sắp tiếp cận thì ánh sáng biến mất, hóa thành một quyển sách.
Bởi vì lo lắng khi tức của Thần Nguyên Lý trên người quá đậm đặc sẽ để cho
Cánh Cổng Trật Tự nghĩ lầm rằng có Thần linh ngoại giáo tiến đến mà chủ
động đóng lại.
Dis mở tay ra, cầm quyển sách trong tay.
Nói cho đúng thì quyển sách này lơ lửng trên bàn tay của Dis, Dis cũng không
thực sự chạm vào nó, bởi vì vốn không chạm được vào nó.
Đây chính là điểm thần kỳ mà bút ký tư nhân của Thần Nguyên Lý có được,
cũng là lý do nó có thể được đặt trên quảng trường để cho thần quan Nguyên Lý
suốt nhiều thế hệ chiêm ngưỡng nhưng lại không sợ bị trộm đi.
Về phần bộ bút ký mà Hoven giao cho Karen thì là bản diễn dịch mới của chính
lão đối với quyển bút ký đã bị “nhìn trộm đi”, dùng một con đường tắt để nó có
thể được cầm đọc trong tay.
Dưới sự sửa đổi này thì ngay cả Ranedal cũng chưa nhận ra được bản chất thật
sự của bộ bút ký kia.
Dis cúi đầu nhìn xem quyển sách này, trên bìa hiện ra khuôn mặt của lão
Hoven:
“Hoven, ta thật không nghĩ tới sẽ có một ngày, ta có thể cầm ngươi trong tay.”