“Ngươi là đang ám chỉ ai?”
Morindi lập tức hành lễ với Karen: “Thiếu gia, thuộc hạ tuyệt đối không dám có
ý bất kính với ngài.”
Karen không để ý, mà là cúi đầu nhìn xuống biển đen phía dưới đồng thời cũng
đang nhìn Connor đang không ngừng tiếp tục bị sương đen ô nhiễm.
Không bao lâu sau khi còn một đoạn nữa là đến khu vực trung tâm, viên đá
truyền tín hiệu càng mạnh hơn.
Connor hạ thấp độ cao, phát hiện một chiếc quan tài màu đen trên mặt biển,
phía ngoài quan tài được bao phủ bởi một loại xiềng xích đặc biệt.
Nhìn vào thì không khỏi để người ta phải cảm thấy kinh ngạc rằng đây rốt cuộc
là máy thăm dò hay là một hình thức cực hình.
Karen duỗi tay ra, nước biển ngưng tụ thành một cột nước, nâng quan tài lên đặt
trên lưng Cốt Long.
“Chúng ta trở về hay vẫn tiếp tục tiến tới?” Connor hỏi.
“Ở tại chỗ chờ lệnh.”
“Được rồi.”
Connor tiếp tục hạ thấp độ cao, rất nhanh thì cô bé đã ngâm mình vào trong
nước biển đen, còn thỉnh thoảng nhẹ nhàng vung vẩy cái đuôi của mình, giống
như là đang mong chờ có một con Lapas khác đến để đánh nhau.
Đứa bé vốn có bệnh thích sạch sẽ sau khi trải qua một lần “phóng túng” thì bây
giờ càng càng thích cảm giác lăn lộn trong vũng bùn.
Điều khiến cho người ta chú ý đó là những sợi xích sắt trên quan tài phong ấn
phía ngoài thế mà không có bị ô nhiễm ăn mòn, bây giờ vẫn giữ được tác dụng
ban đầu.
Sau khi được Karen ra hiệu Morindi đặt viên đá lên trên quan tài, khi viên đá vỡ
vụn thì xiềng xích cũng đứt ra, phong ấn quan tài cũng vì vậy mà được giải trừ.
“Răng rắc.”
Nắp quan tài trượt xuống, bên trong là một “ông lão trẻ tuổi” đang nằm.
Hình tượng của hắn có điểm giống với Ukunga, nếu chỉ nhìn vào gương mặt thì
sẽ thấy rất trẻ trung, nhưng mỗi một chi tiết trên cơ thể đều nói lên số tuổi thật
của hắn.
Morindi hỏi: “Hắn là ai? "
“Huemiller. Bonn. Thủ lĩnh trước đây của Buken, người cạnh tranh lớn nhất của
Đại tế tự khi đó.”
Mặc dù cuộc cạnh tranh giữa hắn và Đại tế tự đã kết thúc thất bại, nhưng nói
một cách khác thì người có thể cạnh tranh cùng với Đại tế tự và đám người
Verden đến thời khắc cuối cùng cũng sẽ không phải hạng bình thường.
Đại tế tự để Verden cố ý sắp xếp hắn, nói rõ Đại tế tự đến bây giờ cũng không
quên mất hắn.
“Thiếu gia, tiếp theo…”
“Ngươi thức tỉnh hắn đi.”
“Vâng, thiếu gia.”
Karen không muốn mình ra tay tỉnh, bởi vì dù là không ban cho đối phương
thân phận “12 Ky Sĩ”, chỉ thức tỉnh một cách bình thường thì trong nháy mắt
khi kết nối chỉ cần đối phương đủ đặc biệt và hùng mạnh thì cũng vẫn như cũ có
thể cảm giác được một số bí mật của mình.
Người ở trong chiếc quan tài này mới vừa ra khỏi khu vực trung tâm biển đen,
có trời mới biết sẽ có gì lây nhiễm.
Khúc nhạc dạo của chiến tranh là mở rộng tầm mắt, nhưng cũng cần che giấu bí
mật phe mình.
Morindi bắt đầu ngâm xướng, là Đại pháp sư vong linh Trật Tự, bà ta có năng
lực thức tỉnh cao cấp hơn người bình thường, đồng thời, sau khi được tín
ngưỡng của mình cường hoá thì sức mạnh của bà ta được tăng cường một cách
rõ ràng nhất.
Trong những năm tháng bị cầm tù dưới hang động kia, bà ta cũng đang tu hành,
trên một mức độ nhất định thì Connor cũng là do bà ta tạo ra, chỉ có điều lúc
trước khi gặp được Karen và Neo thì bà ta đã ở trong trạng thái vô cùng suy
yếu.
Huemiller trong quan tài từ từ ngồi dậy, hắn mở mắt ra.
Lúc này Karen giơ tay ngưng tụ ra pháp thân, phong tỏa bốn phía. Ánh mắt của
Huemiller bị gượng ép kéo lên và nổ tung trên không trung, thổi tan một vùng
sương đen phía trên, tạo ra một khu vực sáng sủa hiếm hoi giữa vùng biển đen
này.
Một ánh mắt này có uy lực cũng không kém hơn một phát bắn từ Pháo Ma Tinh
cao cấp.
“Ồ?”
Connor đang nghịch nước biển cũng vô thức run người một cái, cho dù là ai thì
nếu có người bắn một phát pháo hoa mạnh như thế trên người thì cũng sẽ bị hù
giật mình một cái.
Morindi thấy thế, vô thức muốn kết thúc “trạng thái thức tỉnh” thì lại bị Karen
ngăn cản.
“Ogurev?”
Trong các Thần chi nhánh thì chỉ có ánh mắt của Ogurev mới có thể có được uy
lực đáng sợ như vậy.
Nếu Lapas, hình xăm trên bờ vai của Chủ Thần Sinh Mệnh đã có thể đi ra ngoài
lượn lờ trong vùng biển này vậy thì Ogurev lại không thể đây?
Chỉ có điều vật chịu tải cho Ogurev là do Đại tế tự tự mình ra lệnh Verden đưa
đến.
Cho nên, Đại tế tự là muốn thông qua hắn để tiến hành đàm phán với Ogurev
sao? Nhưng vì sao lại lựa chọn việc kết thúc?
Xiumiller dần dần nhắm chặt hai mắt, màn trời vốn vừa sáng sủa phía trên lại
nhanh chóng bị khói đen bao bọc.
Nhưng trạng thái thức tỉnh còn chưa kết thúc, thì hắn đã nhìn mặt về phía
Karen,
Mở miệng nói: “Các tín đồ Trật Tự, “Đại nhân” của các ngươi trở về.”
Karen mở miệng nói: “Ngươi phản bội Trật Tự.”
Trên mặt Huemiller nở nụ cười, đáp:
“Ta cũng không nghĩ tới, mình có thể trở về nhanh như vậy, ngươi biết điều này
nói lên gì sao?”
“Nói lên cái gì?”
Huemiller ngẩng đầu, giơ hai tay lên:
“Nói rõ rằng chủ cũng đã phản bội Trật Tự, chủ đã trở về; chủ đang kêu gọi
chúng ta.”
Karen nói:
“Ta nghĩ, chủ càng muốn đạp các ngươi quay trở về.” Morindi hít sâu một hơi,
hé miệng, trong trường hợp nghiêm túc như lúc này mà bà ta bỗng nhiên có
chút buồn cười.
“Ngươi rất dũng cảm, ta rất tò mò rằng trong giáo bây giờ còn có mấy kẻ phản
nghịch giống như ngươi?”
Karen đưa tay chỉ về một hướng, nơi đó là phần cuối của biển đen, trên bờ là trụ
sở Kỵ Sĩ Đoàn
“Còn có rất nhiều, đều đang ở trên bờ chuẩn bị để đánh nát ngươi.”
“Ha ha, tín đồ Trật Tự cũng dám ra tay với các “đại nhân” của mình sao?”
“Ogurev, thân phận của ngươi bây giờ là kẻ phản giáo.”
“Không quan trọng, chúng ta sẽ xây dựng một Trật Tự Thần Giáo mới, chúng ta
sẽ uốn nắn lại tất cả.”
“Ngươi đang nằm mơ.”
“Nằm mơ? Tiranus, không phải đã sớm trở về sao?”
“Tiranus không giống với các ngươi.”
“Khác với chúng ta?” Vẻ mặt của Huemiller trầm xuống, “Thật ra đều giống
nhau, hắn và chúng ta, chúng ta và hắn, cũng đều giống nhau.”
Dừng một chút,
Trên mặt Huemiller nở nụ cười tràn đầy thâm ý, tiếp tục nói:
“Các ngươi, đều bị hắn lừa gạt.”
...
“Người Cầm Roi.”
“Ừm.”
Verden và Mobiteng gật đầu chào hỏi, sau đó trực tiếp bước vào Thần Điện
công vụ.
Từ sau khi Karen lên làm thư ký thì Đại tế tự như xem Karen thành một phân
thân để sử dụng, việc liên hệ phía bên mình cũng ít đi rất nhiều. Đương nhiên
Verden sẽ không cảm thấy đây mình bị lạnh nhạt, càng sẽ không đi ghen ghét
Karen, hắn ngược lại cảm thấy rất hài lòng với cảnh ngộ này, mình chỉ cần an
tâm làm tốt việc trong bổn phận là đủ. Người ra đề và người làm bài ở cùng một
chỗ thì bọn hắn có thể vừa lúc “yêu thương nhau”.
Con Verden hắn thì mỗi ngày thậm chí còn có thể thảnh thơi ngồi ăn hai ly
bingsu
Bước vào trong Thần Điện công vụ, dòn nước lan đến, Verden đi theo dòng
nước rồi tiến vào chỗ bàn trà mà người phía ngoài không thể nhìn thấy.
Có hai người đang ngồi ở đó, một vị là Đại tế tự, một vị khác cũng là Đại tế tự.
Tình cảnh này khiến cho Verden không khỏi liên tưởng đến mỗi đêm sau khi
công việc kết thúc thì Vigulin đưa đến trước mặt mình hai ly bingsu giống nhau
như đúc.
Đại tế tự đang ngồi đọc sách ngẩng đầu nhìn Verden một chút, nói:
“Ngồi đi.”
“Vâng, Đại tế tự.”
Verden ngồi xuống.
Lúc này, vị Đại tế tự tay cầm xì gà ngồi ở bên cạnh hỏi:
“Ai bảo ngươi ngồi?”
Verden: “…”