"Buông bỏ vẻ thanh cao, vứt bỏ sự cao ngạo của ngươi, xuống nước với Thần
Điện mà nhận sai đi.
Như vậy thì nói không chừng còn có cơ hội để bảo vệ đứa cháu kia của ngươi.
Cho dù hắn lạc lối trở thành tàn dư Ánh Sáng thì như thế nào?
Cho dù hắn là một vị Tà Thần dơ bẩn hèn hạ nào đó giáng lâm thì làm sao?
Ngươi biết, Trật Tự Thần Giáo của chúng ta rất lớn, xem ở trên mặt mũi của
ngươi, Thần Giáo cũng không phải là không thể bao dung cho nó."
Dis vẫn không có chút phản ứng nào như cũ, cứ như đã thật sự thiếp đi, không
quan tâm đến Rasma đã nói nhiều lời như vậy.
"Ha ha."
Rasma cười cười,
Phát ra một tiếng bồi hồi:
"Ngươi che chở cho nó, thế nhưng mà, Dis, ngươi còn có thể tiếp tục trong bao
lâu đây?"
Rasma dừng bước lại, xoay xe lăn, để cho mình và Dis cùng nhau nhìn về phía
mặt sông đang trôi kia.
Cơn gió buổi chiều ấm áp thoáng qua, thổi lên ống tay áo của Rasma, cũng thổi
lên những sợi tóc trắng trên trán Dis.
Cứ đứng như vậy thật lâu,
Rasma mở miệng nói: "Ta và ngươi không giống nhau, ta từng ngồi lên vị trí chí
cao vô thượng kia, ngươi biết cảm giác của ta khi ngồi ở trên vị trí này sao?
Ở trên vị trí này thì ta rốt cục ý thức được sự nhỏ bé của mình.
Sức mạnh cá nhân cho dù có mạnh hơn nữa, đôi khi cũng rất khó để thật sự
thay đổi cục diện.
Thần Điện vì đại cục mà nhẫn nhịn, nhưng Thần Điện dù sao cũng là Trật Tự
Thần Điện, tín đồ Trật Tự, vẫn có đủ sự quyết đoán, vấn đề của ngươi, đến lúc
đó chắc chắn sẽ được giải quyết, sẽ không bị trì hoãn vô thời hạn.
Ta có thể trực tiếp nói cho ngươi rằng vào ngày mà ta ngưng tụ ra mảnh vỡ
Thần Cách, sẽ có không dưới mười vị Trưởng Lão Thần Điện đồng thời xuất
hiện ở nơi này, dưới sự nội ứng ngoại hợp thì chúng ta sẽ trấn áp ngươi.
Vì cháu của ngươi, vì người nhà của ngươi, ngươi sẽ không hành động trước;
Nhưng kết cục đang chờ đợi ngươi, sẽ không quá tốt đẹp đâu;
Cho nên, những lời mà ta vừa nói và điều mà ta đề nghị, ngươi hãy suy nghĩ cho
thật kỹ trong quãng thời gian này đi.
Nói cho cùng,
Ta là người,
Ngươi cũng là người,
Chúng ta đều là người,
Ai,
Dù sao cũng không phải là Thần."
...
"Thần ơi, mau cứu ta đi meo!"
Pall xem xét bài tập của Connor, phát ra tiếng kêu rên.
Đai tiểu thư cho dù có đoan trang khí phái nhưng trong lúc kiểm tra bài tập của
trẻ con, cũng dễ dàng nổi điên.
Kevin nằm ở bên cạnh, mở to mắt nhìn xem tình cảnh lúc này, miệng chó mang
theo ý cười.
Bên ngoài, Karen đang nói chuyện với Neo, nghe thấy tiếng Pall ở bên trong,
Karen cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh thấy sự tiến bộ của Connor đã rất tốt, chủ yếu vẫn là do Pall yêu cầu quá
cao.
Neo vứt chiếc bút trong tay đi, ngáp một cái, nói: "Được rồi, trên phương diện
chiến lược chiến tranh thì cậu không cần cố ý đến hỏi ta, thật ra những phương
diện về chính trị, kinh tế, văn hóa, tín ngưỡng phương diện thì cậu còn hiểu rõ
hơn ta.
Cho dù Daan sẽ hỏi cậu một số việc, nhưng cũng chỉ sẽ hỏi chung chung, chắc
chắn sẽ không ngốc đến nỗi hỏi cậu câu hỏi cụ thể làm sao huấn luyện rèn luyện
và chỉ huy đánh trận."
"Trò chuyện nhiều một chút thì trong lòng cũng nắm chắc hơn." Karen cười
cười, "Dù gì thì lần gặp mặt này trực tiếp quyết định vị trí quan chỉ huy tập
đoàn quân của ta."
"Vị trí này sớm sẽ là của cậu, nếu không cũng sẽ không để lộ lời đồn, cùng lắm
thì chỉ đi ngang qua sân khấu cho xong quá trình thôi."
"Vẫn là phải đối đãi nghiêm túc, có đôi khi chỗ dễ xảy ra vấn đề nhất chính là
vào lúc đi ngang qua sân khấu này. Bây giờ xem ra, lúc cạnh tranh chức vị Quân
đoàn trưởng từ chỗ của Người Cầm Roi lại đơn giản nhất, hô lên "Ta không có
biện pháp" thì có thể nộp bài thi."
"Ta tin tưởng Người Cầm Roi bây giờ là vừa nâng đỡ cậu mà vừa phải mắng
cậu đồ khốn nạn, cậu cảm thấy thế nào?"
Karen nói: "Hắn sẽ rất tức giận, chắc là sẽ có cảm giác phẫn nộ vì bị lừa gạt và
điều khiển."
"Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ vô cùng không thoải mái."
"Cạch" một tiếng, Neo châm thuốc, "Nói không chừng đang nghĩ sau này sẽ
đem cậu đi chôn."
"Điều này ngược lại cũng không đến nỗi, Verden là Người Cầm Roi, nhưng
cùng lúc, người ngồi ở vị trí này, cũng sẽ bị vị trí này ảnh hưởng, mặc kệ bây
giờ hắn có không thoải mái bởi vì ta, cũng nhất định phải làm ra vẻ đang cố ý
nâng đỡ ta, đây là trách nhiệm mà người đứng đầu hệ thống Đòn Roi Kỷ Luật
phải gánh vác."
"Còn theo ta thì vẫn dứt khoát đổi sang hệ thống khác đi, lần này là một cơ hội
tốt, đổi sang bên phía Kỵ Sĩ Đoàn đi, bớt việc, quyền lực … thật ra còn lớn hơn.
Giáo Hoàng Điên là dựa vào lý lịch và sự ủng hộ của Thánh Điện Đoàn mà cuối
cùng từng bước một ngồi lên vị trí Giáo Hoàng."
Karen lắc đầu: "Ta không có ý nghĩ này."
"Cậu chắc hẳn là có thể nghe hiểu ý tứ của ta, quân đội, mới là nền tảng cơ
bản."
"Ta biết, trên mức độ nhất địch thì ta tán thành với lời mà ngài nói. Nhưng
mà… Ánh Sáng Thần Giáo cũng không phải là bởi vì lực lượng không đủ mạnh
mà diệt vong. Nó là do trong nội bộ xuất hiện vấn đề, cuối cùng dẫn đến nó sụp
đổ. Đòn Roi Kỷ Luật là phụ trách tra và giải quyết vấn đề, ta cảm thấy, đây mới
là nơi ta nên ở."
Lúc này, Dinah ở bên ngoài bẩm báo:
"Quân đoàn trưởng, chúng ta có thể xuất phát."
"Được rồi."
Karen đứng người lên bước ra ngoài, cùng lúc cũng giải cứu Connor ra khỏi bể
khổ.
Sau đó nắm tay Connor, cùng Dinah bước vào trận pháp dịch chuyển ở trụ sở
tiếp tế hậu cần vừa được xây dựng.
Sau khi trải qua hai lần trung chuyển, Karen đi tới một khu căn cứ hậu cần gần
vị trí Kỵ Sĩ Đoàn của Daan nhất.
Connor hóa thành Cốt Long, chở Karen và Dinah bay về phía doanh trại của Kỵ
Sĩ Đoàn, vì phòng ngừa việc bất trắc xảy ra, trên đường đi ở hai bên Cốt Long,
đều có một kỵ sĩ đội chim ưng hộ tống.
Trên đường bay, Connor có chút mặt ủ mày chau.
Dinah quan tâm hỏi: "Nó còn nhỏ, có phải đã tạo áp lực cho nó quá lớn rồi
không?"
Karen không có đáp lời, anh đã không chịu trách nhiệm cụ thể gì cho công việc
giáo dục, cho nên cũng không muốn đưa ra ý kiến mang tính chỉ đạo gì.
Dinah vuốt ve mảnh xương trắng, nói: "Connor, ngươi đã giỏi hơn Auggie rất
nhiều rồi."
Dù sao thì Dinah cũng đã nhìn thấy bàn học của Connor, ngươi có thể tưởng
tượng, một đầu con rồng còn nhỏ bây giờ cũng đã đang học tập trận pháp, tư
pháp rồi sao? Đồng thời còn học âm nhạc, lịch sử.
Nghe được câu khích lệ này, tinh thần Connor lập tức khôi phục không ít.
Dinah nhìn về phía Karen, nói: "Quân đoàn trưởng, tính cách của chú Daan vô
cùng cương trực, chú ấy thích đối thoại trực tiếp sảng khoái."
"Ừm." Karen lên tiếng, "Được rồi, ta đã biết."
Connor đáp xuống phía trước doanh trại, đám người Karen đi bộ vào sâu trong
doanh trại, xem xét từ trên bản đồ, doanh trại của Kỵ Sĩ Đoàn giống như là một
con dao găm, đâm thật sâu vào trái tim của kẻ địch, sở dĩ bây giờ dừng lại mà
không tiếp tục tiến công, chỉ là vì đang lo lắng đánh vào quá sâu sẽ dẫn đến tập
đoàn quân và quân bạn quá mức rời rạc.
Sau một hồi kiểm tra thân phận, trước khi đi vào lều của Daan, dựa theo lệ cũ
thì Karen được sắp xếp chờ đợi trong căn lều sát bên, nhưng mới vừa đi vào, lại
bị phó quan thông báo Daan muốn tiếp kiến mình trước.