phòng ở khách sạn Ankara, khi đó mình còn cảm thấy cái đội ngũ này rất nhiệt
tình và cũng cực kỳ ấm áp.
A, xem ra là do mình nghĩ sai.
Thời điểm đó mọi người sở dĩ nhiệt tình như vậy, là bởi vì anh vừa mới "Tỏ
tình" với Ophelia, khai sáng trường hợp đầu tiên làm người bảo vệ mà đi “tỏ
tình” với mục tiêu từ khi Trật Tự Thần Giáo được thành lập đến nay.
Nếu như không có cái chuyện hiểu lầm kia, có thể lúc đầu mình cũng sẽ được
trải nghiệm đãi ngộ "Bạo lực lạnh tập thể" giống như Richard bây giờ.
"Không ai muốn uống nước giải khát sao?" Richard hơi nghi ngờ một chút.
"Tôi uống." Karen nói, "Bọn họ đều uống rượu."
Đám người này, một tên lại thêm một tên, cơ bản đều là mấy kẻ nát rượu và tên
nghiện thuốc, cũng có liên quan đến cách sinh hoạt của họ, bọn họ đã quen với
việc dùng nicotin trong thuốc là và cồn trong rượu để xua bớt sự trống trải lúc
không có nhiệm vụ.
Nhất là hai người phụ nữ trong đội là Fanny và Peia này, trực tiếp là dùng
Brandy mà uống như trà sữa.
"Một mình anh uống hết cả một thùng nước ngọt à?" Richard hỏi.
"Không phải còn có cậu nữa sao."
Karen thế nhưng là nhớ kỹ cái người em họ này của mình lúc đến cao ốc giáo
vụ còn cố ý đem theo một cái phích nước, bên trong chứa nước ngọt ướp lạnh.
"Tôi muốn hòa hợp với mọi người một chút, hay là uống rượu đỏ đi." Richard
nói, "Anh cũng uống rượu đỏ đi."
"Tôi không thích uống rượu." Karen lắc đầu.
Lúc này, một tên quản lý mang theo hai thuộc hạ đem rượu đỏ chuyển xuống
tới, còn có ly rượu cũng đã được rửa sạch, chỉ là quá hắn cũng không dám đưa
vào.
Richard chủ động đi ra ngoài lấy đồ, sau đó lại chủ động rót rượu đỏ cho mỗi
người.
Karen im lặng mà lấy ra bốn bình nước ngọt, phá ra bốn cái lỗ trên khối nước
đá trong thùng, bỏ bốn chai nước ngọt vào trong đó để ướp lạnh.
Vừa lúc cái này Marlow cũng từ sát vách quay về họp, sau khi trông thấy Karen
thì cũng ngồi xổm xuống nói chuyện một hồi.
"Anh muốn uống nước ngọt không?" Karen hỏi.
"Ta muốn uống rượu." Marlowe trả lời rất thành thật.
"Tốt a."
Karen gật gật đầu, nhấc thùng đá chứa 4 chai nước ngọt lên.
Richard tay chân lanh lẹ đã sớm rót xong rượu đỏ cho mọi người, lúc để xuống
chai rượu đỏ, cậu ta bắt đầu tìm ghế trống, còn lại hai cái ghế trống, một cái là
bên người đội trưởng, một cái là ở phần cuối.
Richard vốn định đi xuống vị trí cuối để ngồi, nhưng Marlow đã tới, trực tiếp
ngồi xuống chỗ kia.
Lần này, chỉ còn lại duy nhất một cái ghế trống bên cạnh đội trưởng.
Richard có chút hồi hộp mà xoa xoa hai tay lên trên quần áo, nghĩ thầm: Mặc dù
mọi người nhìn có chút lạnh lùng, nhưng trên thực tế vẫn là rất xem trọng mình.
Lập tức, Richard đi tới trước cái ghế trống ở bên cạnh Neo, có chút cẩn thận mà
ngồi xuống.
Sau đó, khi cậu ta ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người đang ngồi, phát hiện
tất cả mọi người đều đồng loạt đem ánh mắt nhìn lên trên người cậu ta, ánh mắt
và biểu lộ của mọi người lúc đó đều có chút nghi ngờ.
Richard lập tức đứng người lên, cúi đầu chào tất cả mọi người, nói:
"Xin chào mọi người, tôi là đội viên ngoài biên chế mới gia nhập tiểu đội, tên
tôi là Richard; cho tới nay, tôi vô cùng ngưỡng mộ và sùng bái đội trưởng, gia
nhập vào tiểu đội này là ước mong bao lâu này, hôm nay là ngày mà tôi thực
hiện được ước mơ của mình, cuối cùng thì tôi đã được gia nhập vào trong tập
thể này, tôi tự hào vì ngày hôm nay, vì ngày hôm nay mà kiêu hãnh!"
Nói xong, Richard lại cúi đầu thêm một cái.
Sau đó, trên mặt của cậu ta nở một nụ cười vừa thẹn thùng lại vừa kích động, lại
ngồi xuống, cái vẻ mặt này, thật đúng là không phải giả vờ, càng không phải là
diễn, đúng là đã khắc hoạ ra những gì trong lòng của cậu ta.
Nhưng khi cậu ta vừa ngồi xuống, một lần nữa nhìn về phía mọi người, phát
hiện vẻ hoài nghi trên mặt của mình cũng còn chưa biến mất.
Là do mình tự giới thiệu không được kỹ càng sao?
Richard bắt đầu tự kiểm điểm chính mình.
Lúc này, Karen ôm thùng đá bước tới, phát hiện không có ghế, bèn đặt thùng đá
xuống, chuẩn bị đi lấy thêm một cái ghế.
"Karen, chỗ của cậu ở kia kìa." Peia chỉ tay về chỗ mà Richard đang ngồi.
Fanny nhìn về phía Richard, nói: "Chúng ta quên lấy ghế cho người mới, tự
mình đi lấy, được chứ?"
"A?"
Richard có chút mờ mịt mà đứng người lên, tránh ra.
Gray đưa tay vỗ vỗ vào trước ghế của Richard, nói: "Karen, ngồi ở đây này."
Địa vị bên trong đàn chó săn, là dựa vào năng lực của mình giánh tới, ghế ngồi
cũng giống như vậy.
Sau khi đánh bại Gray và Wind, vị trí của Karen trong danh sách trực tiếp vượt
qua Gray cùng với Wind, chỉ ở phía dưới đội trưởng, lúc mọi người xếp ghế, rất
hiển nhiên rằng cũng đã đều chấp nhận điểm này.
Karen nhìn đứa em họ của mình một chút, cũng không từ chối, cầm theo thùng
nước đá bước đến, ngồi xuống.
Richard hơi có chút xấu hổ, nhưng càng cảm thấy nghi ngờ nhiều hơn, có điều
sức chịu đựng tâm lý của cậu ta cũng rất mạnh, lập tức đi ra ngoài xách một cái
ghế đi vào, rồi đi xuống phần đuôi mà ngồi.
Karen cầm lấy hai bình nước ngọt, sau khi mở nắp, đem một bình chuyền tay
xuống cho đứa em họ ngồi ở rất xa đằng sau.
Từ Gray bắt đầu, rất tự nhiên mà dùng tay chuyền xuống, một người rồi một
người, cuối cùng truyền tới trong tay Richard.
Richard nhìn bình nước ngọt trong tay mình một chút rồi lại nhìn về phía Karen
đang ngồi kế đội trưởng, cậu ta rốt cục ý thức được, nhận biết của mình lúc đầu
về Karen là hoàn toàn sai!
Người ta đã sớm là một thành viên của cái tiểu đội này rồi, mà địa vị cũng vô
cùng cao.
Trời ạ, lúc trước mình còn nói người ta dựa vào quan hệ của nhà mình mới có
thể được đề cử gia nhập vào trong tiểu đội.
Sau khi ngộ ra, Richard không những không tức giận, ngược lại cảm thấy như
thế này càng tốt hơn, so với việc cả hai người đều là ma mới, nếu Karen là một
con chó săn già có thâm niên thì có ích hơn cho mình.
Có thể được che chở, chắc chắn tốt hơn nhiều so với việc cả một đám run lẩy
bẩy ôm nhau để sưởi ấm.
Đây có thể xem như ấn tượng gặp mắt lần đầu quyết định thái độ về sau, khi
mình có ấn tượng tốt với một ai đó, nếu có chuyện gì xảy ra, bản thân sẽ có
khuynh hướng suy nghĩ về chiều hướng tốt đẹp.
Neo mở miệng nói:
"Bây giờ chính thức bắt đầu hợp."
Tất cả mọi người ngồi thẳng người lên một chút, còn cái lưng của Richard thì
lập tức thẳng tắp lên.
Neo đưa tay chỉ vào Richard đang ngồi ở phía cuối: "Đầu tiên giới thiệu người
mới một chút."
Richard đành phải đứng lên một lần nữa: "Chào mọi người..."
"Tốt, lúc trước nếu đã giới thiệu rồi vậy bây giờ vào bàn việc chính đi."
"..." Richard.
"Dựa vào mối quan hệ từ người nhà của thành viên mới, ta vừa mới giành đến
được thêm một nhiệm vụ bảo vệ nữa, quá trình cụ thể cũng giống với Đảo Ám
Nguyệt lần trước, nhưng ban thưởng cao hơn, không chỉ gấp đôi, với lại ngoại
trừ phiếu điểm ra thì còn có ban thưởng hiện vật."
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng, nhiệm vụ bảo
vệ đơn giản, cấp độ nguy hiểm thấp, hơn nữa còn có thể được bao ăn ở, quan
trọng nhất chính là, phần thưởng của nhiệm vụ rất cao, nhiệm vụ như vậy, cái
tiểu đội nào mà không thích?
Fanny mở miệng hỏi: "Đội trưởng, đối tượng cần bảo vệ lần này là ai?"
Neo đáp lời: "Pamirez giáo."
Nghe được câu trả lời này, Karen có chút sửng sốt.
Rất kỳ hiển nhiên, rất nhiều người đang ngồi ở đây đều biết hướng gió gần đây
về thái độ của Trật Tự thần giáo đối với Pamirez giáo, bao quát cả vụ sự cố của
cao ốc giáo vụ vừa rồi, có ý kiến cho rằng đây là sự trả thù của Pamirez giáo.
Toàn bộ thế giới giáo hội cũng cảm thấy, khoảng cách đến sự hủy diệt của
Pamirez giáo, chỉ còn cách bởi một đạo thần chỉ của Trật Tự Thần Giáo, mà đạo
thần chỉ này cũng đã theo quy trình.
Bởi vì, Trật Tự Thần Giáo cần phải lập uy, để gây dựng lại hình tượng bá quyền
của mình.
Peia mở miệng nói: "Thế nhưng là tôi có nghe nói, đoàn đại biểu của Pamirez
giáo, đã bị thần giáo trục xuất ra khỏi khách sạn Ankara."
"Thần tử đương đại của Pamirez giáo cập bến lên cảng York vào buổi chiều
ngày mai, hắn ta đại biểu cho lãnh đạo trung tâm của Pamirez giáo đến đàm
phán. Nếu như cuộc đàm phán thành công, như vậy thần Pamirez sẽ trở thành
một vị thần chi nhánh ở trong tóm lược thần thoại tự thuật của Trật Tự Thần
Giáo chúng ta."
Khóe miệng Neo nở một nụ cười,
Ánh mắt đảo qua tất cả mọi người ở đây,
Tiếp tục nói:
"Pamirez giáo, dung nhập vào Trật Tự Thần Giáo!"