“Chuẩn mực của Tổ tiên không thể thay đổi”, còn bên Thần Giáo thì thật sự có
thể để cho "Tổ tiên" mở miệng nói chuyện.
Đại tế tự đương nhiệm vì cái gì có thể thay đổi sự khiêm tốn trong cách làm
việc của Rasma trước đây, thu thập quyền lực, đối đầu áp chế Thần Điện, một
nguyên nhân rất lớn không phải là lời đồn rằng ông ta là người thừa kế của ngài
Tiranus sao?
Xem như là Thần Điện cũng phải tránh đi không dám nảy sinh xung đột chính
diện với ông ta, bởi vì căn bản là không đứng vững trên mặt pháp lý, dù gì thì
cái Trật Tự Thần Giáo này chính là được khai sáng trong tay của "Hắn".
Ai có thể càng hiểu về Trật Tự Thần Giáo hơn so với hắn?
"Đi xuống xem một chút?" Karen đề nghị, "Ta cảm thấy nơi này chắc chắn được
bố trí phong ấn rất tốt, đi xuống xem một chút cũng không có vấn đề."
Đã tới, không đi xuống nhìn kỹ một chút, luôn luôn cảm thấy tiếc nuối;
Nếu như là dĩ vãng, Neo đưa ra dạng kiểu đề nghị mạo hiểm như thế này, Karen
hẳn là sẽ đóng vai người từ chối, nhưng bây giờ, Karen tin tưởng Trật Tự Thần
Giáo, nếu như nơi này không ổn định và không an toàn, cũng sẽ không bố trí
nơi này bên trong Thần Điện.
"Được, nhưng phải cẩn thận một chút."
"Đó là đương nhiên."
Sau lưng Karen mọc ra cánh, dưới chân Marvalho xuất hiện một màn sáng màu
đen, hai người cùng nhau bay xuống dưới hẻm núi.
Vừa bay vừa hưởng thức, cho dù là Karen, lúc này trong lòng cũng có một đủ
loại khoái cảm khi chạm vào điều cấm kỵ.
Marvalho mở miệng nói: "Bọn hắn, rất sạch sẽ."
"Đúng vậy, rất sạch sẽ."
Karen phụ họa một tiếng, hẳn là bị gặm cực kỳ sạch sẽ.
Nhưng cũng thật lãng phí, da thịt ăn hết, xương cốt cứ như vậy mà ném đi?
Karen cảm thấy nếu như là mình mà nói, chắc chắn sẽ dùng đống xương này để
hầm canh, một lần chưa đủ, tối thiểu phải hầm trên ba lần;
Sau đó lại đem xương cốt mài thành phấn phối thêm hạt vừng đen ngâm nước
uống, coi như bổ canxi.
Nhưng thay góc độ khác để suy nghĩ, có lẽ cũng là bởi vì lúc ấy điều kiện quá
tốt, cho nên không thèm gặm xương?
Đương nhiên, cũng có một cái khác khả năng, sự tồn tại của những thứ xương
này, là có giá trị của nó.
Khi nghĩ đến những chuyện này trong đầu, Karen vừa vặn bay qua cái đầu lâu
to lớn, từ sâu trong hốc mắt đen xì của nó, tựa hồ là có ý thức phóng ra.
"Cẩn thận!"
Marvalho lập tức bay về hướng Karen, nhưng không chờ hắn đến gần Karen,
Karen đã chủ động bay về sau một khoảng, điều này khiến Marvalho hơi có
chút kinh ngạc.
Karen cảm khái nói: "Thần cho dù chết, cũng chết không hoàn toàn nhỉ."
"Đúng vậy, bọn hắn đúng là chết, nhưng bọn hắn vẫn còn tồn tại." Marvalho chỉ
chỉ về phía một chút đường vân phía trên bộ xương, "Những đường vân này,
chắc hẳn là phong ấn do người của Thần Giáo bố trí, có lẽ cách mỗi mấy trăm
năm sẽ tiến hành gia cố một lần."
"Kỷ nguyên trước không xử lý cho tốt, để lại cho hậu nhân đau đầu?"
"Cũng có thể là do không nỡ bỏ, ta tiếp xúc với một số bí mật của Thần Giáo
mà ngươi không biết được, trên một số phương diện tới nói, Thần Giáo chúng ta
lớn gan và cấp tiến hơn so với trong tưởng tượng của ngươi nhiều."
"Có thể cấp tiến hơn bao nhiêu?"
"Không thể nói."
"Luôn không có khả năng giữ lại những bộ xương này mãi, muốn nghiên cứu
làm thế nào để thức tỉnh Thần linh sao?"
Marvalho híp híp mắt.
Karen sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi: "Thật đấy à?"
"Không thể nói."
Karen bắt đầu hạ người xuống, anh dự định xuống đáy hẻm núi để thăm dò một
chút, Marvalho thì vẫn luôn đi theo anh, thoạt nhìn giống như là hai đứa trẻ
cùng nhau thám hiểm trong một cống thoát nước.
Nơi này, độ cao của mỗi một Thần linh đều không khác biệt lắm với hình thể
của Rylisa mà Karen đã từng trông thấy khi ở trong Cánh Cổng Luân Hồi, chỉ
có điều bởi vì chỉ còn lại xương trắng, không có những thứ khác để nhận diện
thân phận, cho nên Karen cũng không biết cụ thể bọn hắn là một vị Thần nào.
Nhưng khi sắp chạm đến vị trí dưới đáy, Karen nhìn thấy từng chiếc đồng hồ
khổng lồ, những cái đồng hồ này đều lơ lửng, không có khắc kí hiệu thời gian,
lại có con lắc đang từ từ đong đưa.
Càng đến gần nó, nội tâm của ngươi sẽ càng bình thản, bởi vì nó đang tiến hành
hấp thụ tất cả sự tiêu cực.
Phía dưới từng cái đồng hồ, còn có vòng tròn được tạo nên từ trên một nghìn lá
cờ, ở giữa vòng tròn có một tòa tế đàn, trên tế đàn thờ phụng ngọn lửa Trật Tự
đang cháy.
Trên vách đá hai bên của hẻm núi, có số lượng trận pháp không thể đếm xuể, có
điều vẫn luôn ở trong trạng thái yên lặng, cũng không bị mở ra.
Sau khi Marvalho nhìn thấy những thứ này, mím môi.
Karen mở miệng nói: "Thật đúng là... Đãi ngộ của người thức tỉnh."
Trong bút ký trận pháp của ông Hoven cũng có những ghi chép miêu tả tương
quan.
"Ngươi hiểu rất rõ về Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất sao?" Marvalho hỏi.
"Ta hiểu rất rõ đối với trận pháp." Karen giải thích nói, "Thần Giáo đang thật sự
xem những bộ xương này như đối tượng được thức tỉnh, nhưng những thứ này,
còn có thể thức tỉnh sao?"
"Không, đây là đang nuôi dưỡng."
"Nuôi dưỡng?"
"Ngươi nói đúng cũng có đúng, bên trong Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất cũng sẽ khai
thác phương thức như vậy đối với di thể, cố hết khả năng để nuôi dưỡng năng
lượng linh tính còn thừa bên trong.
Dùng ở nơi này, phương thức là giống nhau, nhưng mục đích cũng không giống
nhau."
Karen hiểu rõ ra, hỏi: "Là vì đảm bảo cho đồ ăn sẽ không bị hỏng?"
Marvalho tựa như có chút không thích ứng với loại tư duy có chút phá cách này
của Karen, nhưng vẫn gật đầu nói: "Đúng vậy, bởi vì một khi bọn hắn biến
chất... Sẽ rất phiền phức, bởi vì Thần, là..."
Marvalho dừng lại.
Karen nói tiếp: "Nguồn ô uế lớn nhất."
Marvalho có chút dở khóc dở cười nói: "Ngươi tín nhiệm ta như thế, để cho ta
đều có chút cảm động."
"Lúc thí luyện bên trong Cánh Cổng Luân Hồi, từng gặp Rylisa, nói thật, hình
tượng của bà ta đã lật đổ nhận thức ban đầu của ta đối với Thần."
"Trên thực tế, Rylisa đã không tính là Thần, bà ta chỉ là một bộ thể xác mà Thần
để lại, những bộ xương ở nơi này, cũng không tính là thần, trên người bọn hắn,
ta vốn không cảm nhận được Thần tính."
"Ừm, đúng thế."
Nhiều bộ xương cốt khổng lồ như thế, nhưng ở trên mặt giá trị, cũng không có
khả năng để so sánh với xương cốt của Nữ Thần Ám Nguyệt mà Karen hấp thu,
bởi vì bên trong xương cốt mà mình hấp thu có giữ lại Thần tính.
"Ngươi cảm thấy những thứ này là cái gì?" Marvalho hỏi, "Đều là thứ bị Ankara
ăn hết sao?"
Karen hồi đáp: "Ngài biết không, con nít có thể sẽ kén ăn, nhưng cha mẹ của
chúng sẽ không."
"Có liên quan sao?"
"Bởi vì đồ ăn mà cha mẹ mua về, đều là món mà mình muốn và thích ăn."
Marvalho trầm mặc.