này, trong đầu đã hiện ra một chút cảm nhận của độc giả khi đọc đến đoạn này,
tác giả cười;
Mà độc giả, có lẽ sau một ngày, một năm sau, một trăm năm thậm chí hơn nghìn
năm về sau, khi đọc được đoạn này, mặc dù vị tác giả kia sớm đã hóa thành tro,
nhưng vẫn có thể cảm nhận được một sự đồng điệu, cũng sẽ cười.
Một số thời điểm, sự đồng điệu đặc biệt trên cảm xúc, là có thể xuyên qua sự
ngăn cách của thời gian và không gian, để cả hai linh hồn cũng nhau kiểm
chứng.
Karen rất muốn nói, nhưng anh nói không nên lời.
Anh vốn là kỵ sĩ khống chế một con ngựa hoang, mặc dù liên tục suýt ngã khỏi
ngựa, nhưng tóm lại là vẫn khống chế được, nhưng bây giờ, cơ thể của anh đã bị
đạp nát thành thịt nát trộn chung thành một hỗn hợp với mớ cỏ khô.
Anh rất muốn ngẩng đầu nhìn, nhìn một chút về vị đang ở bên phía đối diện tấm
gương, hắn ta có phải cũng đang giống như mình, cũng đáng thương, cũng chật
vật.
Nhưng Karen không làm được.
Nhưng mà không làm được cũng có điểm tốt của không làm được, lỡ như cái kẻ
trong gương kia bỗng đứng dậy, trên mặt của hắn lại mang theo một nụ cười nhẹ
nhõm thì sao?
Ít ra giống như lúc này, mình sẽ không trông thấy ánh mắt xem thường mà hắn
nhìn đến.
Nhưng mà, Karen không biết rằng khoảnh khắc đồng điệu ngắn ngủi với một
chút ý thức còn sót lại kia ở trong không gian linh hồn của anh, đối với phía bên
ngoài, rốt cuộc đã tạo thành sóng gió như thế nào!
Thế giới này, Thần đã biến mất quá lâu, mà vị đó, là khúc tuyệt xướng cuối
cùng của Thần Giới trước lúc kỷ nguyên trước kết thúc.
…
“Hù…!”
Nơi này, vốn là một vùng thế giới yên tĩnh tuyệt đối, nó vốn được ngăn cách với
bên ngoài.
Một con đường hai bên được cắm đầy những lá cờ chiến cổ xưa, từ dưới đất,
một đường kéo dài thẳng đến chân trời, nối liền với cánh cổng lớn bằng xương
trắng ở trên bầu trời.
Nơi này, là con đường duy nhất để thế giới này có thể nối liền với bên ngoài.
Cánh cổng xương trắng kia được tạo thành từ 12 bộ hài cốt cực lớn, sự ăn mòn
của vô số năm tháng vẫn để bọn chúng duy trì màu sắc sáng bóng như ban đầu,
sâu trong những mảnh xương, càng có thể trông thấy có những sắc thái đặc biệt
đang vận chuyển.
Ở trong đó ẩn chứa ô nhiễm đáng sợ nhất của thế gian, chỉ cần tiện tay ném một
bộ xương ra ngoài, không, là ném một mẩu xương ra ngoài cũng đều có thể gây
nên tai kiếp đáng sợ.
Thế nhưng ở chỗ này, những ô nhiễm này bị áp chế hoàn toàn, bọn chúng trở
thành những cái đèn lồng ở trên cánh cổng, không tràn ra ngoài một chút nào.
Bởi vì, phía dưới, có một kiến trúc Kim Tự Tháp màu đen khổng lồ.
Nó cao ngất và rộng lớn, để tất cả sự đo lượng đều đã mất đi ý nghĩa ở nơi này.
Bởi vì nó cao vô hạn, nó cũng rộng vô hạn.
Nó phân tầng, nhưng mỗi một tầng, đều sẽ không ngừng kéo dài ra phía ngoài,
ngươi vốn không thể đi đến phần cuối, bởi vì năm tháng càng trôi qua, càng sẽ
có người không ngừng nằm vào đây;
Bước lên từng tầng, ngươi mãi mãi cũng sẽ không đến được tầng cao nhất, bởi
vì năm tháng càng trôi qua, luôn sẽ có người không ngừng vào đây yên nghỉ ở
trên tầng cao hơn.
Từng chiếc quan tài màu đen trang nghiêm, yên tĩnh nằm ở chỗ này, bị thời gian
che phủ.
Nơi này,
Là Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất.
Trong lịch sử, những Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn khác đều có được chiến tích vang dội,
bất kể là việc săn bắt Tà Thần trong kỷ nguyên trước, hay là phổ biến Điều Lệ
Trật Tự trong kỷ nguyên này, chỉ có Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, chưa hề thật
sự được điều động, nhưng nó được công nhận là một nguồn lực lượng thần bí và
hùng mạnh nhất trong số 12 Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn, trong toàn bộ Trật Tự Thần
Giáo, không thậm chí là toàn bộ giới Giáo hội.
Bởi vì thời gian, là nguồn dinh dưỡng tốt nhất của nó, nó sẽ không giống như
những thứ khác mà không ngừng tàn lụi và phai màu theo năm tháng, mà là sẽ
lắng đọng từng chút từng chút, từng lớp từng lớp.
Lớp già, vĩnh viễn sẽ không giải nghệ; lính tới, hàng năm đều sẽ gia nhập.
Có lẽ, xem như là những người trong cao tầng nội bộ của Trật Tự Thần Giáo
cũng không rõ ràng, nơi này, rốt cuộc đã tích góp được bao nhiêu, cao tầng chỉ
rõ ràng một sự chuyện, sau khi bọn họ chết đi, cũng sẽ trở thành một phần trong
đó.
Nghìn năm trước, trong giai đoạn mà Trật Tự Thần Giáo và Ánh Sáng Thần
Giáo đối kháng kịch liệt nhất, Ánh Sáng Thần Giáo cũng chưa hề nghĩ đến việc
sử dụng vũ lực để khai chiến với Trật Tự, cho dù là nhìn thấy thực lực của mình
trượt xuống, nhìn xem thực lực của Trật Tự tăng trưởng, nhìn xem kiến trúc
đang lụi tàn sụp đổ, nhưng vẫn không dám thổi lên kèn lệnh mở màn chiến
tranh Giáo hội, bởi vì ngay cả bọn hắn cũng đều không thể đánh giá ra được
thực lực của Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn số một rốt cuộc sâu bao nhiêu.
Bây giờ,
Món Thần khí “Tù Và Thu Hoạch” được treo ở trên cùng của Kim Tự Tháp
màu đen, phát ra tiếng vang, phá vỡ sự yên lặng được duy trì từ kỷ nguyên
trước cho đến tận bây giờ.
Bên trong những mặt đất đóng băng mênh mông xung quanh, từng cột băng
đâm rách mặt đất trồi lên, lộ ra ngoài, thật ra chỉ là một bộ phận cực nhỏ của lớp
băng gần mặt đất nhất, ở chỗ này, có không biết bao nhiêu lớp băng khổng lồ,
bên trong cất giữ những khí cụ chiến tranh, vật liệu thuật pháp, quyển trục trận
pháp vân vân…
Phía ngoài, có rất ít người biết, trụ sở của Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, ra thật
cũng là một kho vũ khí lớn nhất của Trật Tự Thần Giáo.
Rất nhiều vũ khí mà hiện đại không cách nào rèn tạo, ở chỗ này, đều được giữ
lại phiên bản nguyên thủy.
Bởi vì những tiên hiền của Trật Tự Thần Giáo rất rõ ràng, không phải trong thời
khắc bất đắc dĩ nhất, sẽ không thức tỉnh Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, mà nếu
như thật sự đến khoảnh khắc cần phải thức tỉnh bọn họ dậy, vậy sau khi bọn họ
tỉnh dậy thì phải lập tức được trang bị hoàn chỉnh nhất. Bởi vì lúc bọn họ "Thức
tỉnh" cũng là thời gian mà Trật Tự bắt đầu chiến tranh, phần lớn chỉ có ba ngày,
trong khoảnh khắc trèo ra khỏi quan tài, bọn họ nhất định phải lấy tốc độ nhanh
nhất lao tới chiến trường bảo vệ Trật Tự, đốt hết tàn lửa còn lại sau cùng của
sinh mệnh mình