chặn lại ở ngoài cổng. Sau khi thông báo, rất nhanh đã được phép đi vào. Sau đó
Karen thấy cụ Anderson và Mike tiên sinh đứng ở cửa trang viên chào đón
mình.
Không chờ Karen xuống xe, bọn họ đã chủ động lên xe của mình, sau đó dẫn
Karen đi vào, dừng xe ở phía sau trang viên.
“Thiếu gia Karen, hoan nghênh ngài trở lại trang viên của ngài nghỉ ngơi.” Cụ
Anderson khom lưng nói.
Mike tiên sinh đẩy xe lăn cũng cúi đầu.
“Bede tiên sinh đâu?” Karen hỏi.
“Ông ấy… Ông ấy và một vị tên là Piaget tiên sinh cùng nhau đi ra ngoài. Ông
ấy nói với tôi là ngài dặn dò.”
“Ừm.” Karen nhận cái cớ này giúp cha vợ.
“Mike tiên sinh, bây giờ sức khỏe của anh như thế nào?”
“Bẩm thiếu gia nói, sau khi trải qua lần tước thiếu gia giúp tôi trị liệu, tôi đã đột
phá đến cấp bốn hệ thống tín ngưỡng gia tộc, đồng thời duy trì ổn định.”
“Chúc mừng.”
Mike tiên sinh vốn là người có thiên phú tốt nhất trong mất người anh em. Nếu
không phải theo đuổi bước chân của thủy tổ mà có sự cố thì anh đã sớm đạt
được cấp bốn. Cũng vì nhìn trúng anh là người tài năng giống như tìm anh cao
trong số thằng lùn nên Pall mới tình nguyện tốn công sức để giúp anh chữa trị.
“Đây đều là do thiếu gia che chở.”
“Ngày mai còn muốn Mike tiên sinh chỉ bảo ta một số kinh nghiệm chiến đấu.”
“Hả… Được, thiếu gia. Đây là vinh hạnh của tôi.”
“À, đúng rồi. Anderson tiên sinh!”
“Thiếu gia, ngài dặn dò.”
“Ở đường số 2, khu công nghiệp chỗ lâu đài Santor trong thành phố York có
một cửa hàng gốm sứ nghệ thuật Lemar, ông có thể phái người đi thương lượng
với ông chủ, cung cấp nguồn tài liệu cho cậu ta.”
“Vâng, tôi sẽ lập tức sai người đi thương lượng.”
“Ừm, tốt. Không còn việc gì nữa rồi.”
“Thiếu gia, còn có một việc.bởi vì gia tộc Raphael bị tiêu diệt…”
Lúc nói tới đây, khóe miệng của cụ Anderson theo bản năng mà hơi nhếch lên.
Không có gì càng làm cho người ta sung sướng hơn việc say một giấc ngủ dậy,
gia tộc kẻ thù bỗng nhiên chết sạch.
“Cho nên, hiện tại gia tộc Ellen tiếp nhận lại vài xưởng gia công. Tôi đã tự làm
chủ, không có nuốt toàn bộ mà là thả ra đi một ít.”
“Ừm. Chuyện làm ăn ông cứ quyết định là được.”
“Vâng, thiếu gia.”
“Tôi đi vào trước.” Karen chỉ chỉ lâu đài cổ, ôm hộp quà đi vào.
“Lựa chọn của cha lúc trước là chính xác.” Mike tiên sinh cảm khái nói.
“Đúng vậy.”
Cụ Anderson gật gật đầu.
Trang viên Ellen vốn đều dựa vào việc che giấu thực lực của thành viên trong
gia tộc để phô trương thanh thế lừa gạt gia tộc Raphael. Ngay cả tộc trưởng
Bede tiên sinh lúc tuyên truyền cũng là cường giả hệ thống tín ngưỡng gia tộc.
Hiện tại, gia tộc Raphael không còn. Người trẻ tuổi đời sau của gia tộc Ellen là
Berger, Judea và cháu gái của mình Eunice đều thể hiện ra tài năng hơn người.
Lại thêm năm năm nữa, gia tộc sẽ không cần bận tâm quá nhiều đến lực lượng
nòng cốt nữa. Cơn sóng nhỏ này coi như đã vượt qua.
“Meo.”
Lúc này, Pall cũng cưỡi Kevin xuống xe.
Nhìn Pall đội mũ trùm đầu đeo nơ, cụ Anderson và Mike tiên sinh lập tức cúi
đầu một lần nữa hành lễ.
Chỉ là Pall cũng không có hứng thú phản ứng bọn họ, mà là chỉ móng vuốt về
phía trước:
“Meo! Meo!” (Chó đần, nhà bếp!)
“Gâu!”
***
Lúc Karen lên cầu thang, dừng lại, nhìn thấy Berger từ dưới chạy đến.
Thiếu niên ở tuổi này, một đoạn thời gian không thấy là có thể rõ ràng phát hiện
cậu ta hình như cao lớn hơn.
“Thiếu gia, ngài đã trở lại.”
“Ừm. Gần đây cậu có tốt không?”
“Rất tốt. Nhưng tôi vẫn muốn hầu hạ bên người thiếu gia.”
“Nhiệm vụ bây giờ của cậu là tu tập cho tốt. Chờ đến khi cậu đạt được cấp ba
hệ thống tín ngưỡng gia tộc là có thể tới hỗ trợ bên cạnh tôi.”
“Vâng, thiếu gia, tôi sẽ cố gắng.”
“Ừm. Judea đâu?”
“Cô ấy vẫn luôn ở nghĩa trang. Ở đó cô ấy có một căn nhà nhỏ, mỗi ngày giúp
bá tước Recar canh gác mộ. Mỗi ngày tôi chịu trách nhiệm mang đồ ăn và thức
uống cho cô ấy.”
Tôi để cô ấy lại đây gặp thiếu gia?”
“Không cần.” Karen không có hứng thú lắm đối với cô bé thích ăn chân gà rút
xương đó.
Lúc này, Karen đi đến trước phòng ngủ của Eunice, bên ngoài có mấy người
hầu gái đang đứng.
“Các ngươi lui xuống hết đi.” Bác cách tiến lên một bước nói.
“Vâng.”
“Vâng.”
Đám hầu gái đều lui xuống, Berger cũng lui xuống.
Karen đẩy cửa phòng ra, đi vào. Eunice đang nằm ngủ say trên giường, trên
người mặc một chiếc váy ngủ màu đen và đắp một chiếc thảm lông.
Cô ấy không trang điểm, nhưng khuôn mặt sắc sảo của cô vốn không cần trang
điểm để tô điểm thêm.
Hơn nữa, có thể là vì huyết mạch đang không ngừng thức tỉnh nên trên người cô
lúc này có thêm một loại khí chất rất ung dung.
Đặt món quà ở trên bàn đọc sách, Karen ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh.
Anh nhìn thấy một cuốn sách được đặt trên bàn trà. Hóa ra cũng là cuốn “Thời
gian ngủ mê”. Lúc Karen ở thư phòng cực kỳ nhàn rỗi không có việc gì làm đã
lật đọc qua cuốn sách này. Nhưng đối với Eunice mà nói, rõ ràng là quyển sách
này càng có ý nghĩa đặc thù với này.
Sau đó, Karen phát hiện phía dưới bàn trà còn có một cái rổ, bên trong có một
cái ví gần như đã được làm xong, chỉ còn một ít chi tiết trang trí nhỏ chưa hoàn
thành.
Chiếc ví có màu trắng xám, nhìn không ra là chất liệu gì, nhưng khi chạm vào
có cảm giác hơi lành lạnh rất thoải mái.
Mở ra nó, phát hiện bên trong đặt một tấm hình chụp chung của mình và
Eunice.
Karen cười.
Hắn nhìn về phía Eunice còn đang ngủ say Eunice. Anh không biết bản thân
mình có yêu cô hay không. Nhưng cảm giác mỗi lần nói với người khác là mình
có bạn gái, có vị hôn thê làm anh cảm thấy rất tốt. Bởi vì anh là một người rất
sợ sự cô đơn.
Ngồi một lúc, Karen quyết định đọc nốt quyển sách mình vẫn chưa đọc xong
này.
Cầm lấy và mở cuốn sách “Thời gian ngủ mê” này ra, phát hiện trên một trang
sách bị gấp lại có viết một đoạn:
“Tôi không biết mình có yêu anh ấy hay không, nhưng tôi cảm thấy, vào mỗi
ngày tôi chỉ có một đoạn thời gian ngắn ngủi này, có thể có một người để nhớ
mong, tôi cảm thấy đó là một loại hạnh phúc.”