"Hô..." Neo thở dài, "Ta không muốn giải thích, về sau cậu sẽ hiểu thôi"
"Không muốn trao đổi bí mật nữa à? Ta nhớ rằng ngài còn thiếu ta rất nhiều."
"Cậu sẽ biết, chờ đến khi vị này tỉnh táo lại."
"Ngài không thể nói thẳng sao?"
"Có mấy lời nói thẳng quá thì cũng không thú vị."
"Vậy được rồi, việc ở chỗ hang động kia chúng ta có cần báo cáo sao?"
"Cậu cảm thấy thế nào?" Neo hỏi lại Karen, "Torissa đã chết, là phương thức tử
vong tàn nhẫn nhất, tất cả đã chết sạch, chúng ta cần gì phải vẽ vời thêm chuyện
chứ? Chưa kể, nếu như báo cáo mà nói, cái thanh kiếm Diamance mà cậu đang
vác trên lưng kia, cũng không phải là của cậu nữa đâu."
Tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật chấp hành nhiệm vụ có một bộ quy tắc ngầm riêng,
nhưng điều kiện tiên quyết của quy tắc ngầm là không thể để lộ ra ngoài.
Nhất là trên phương diện chiến lợi phẩm này, đồ đạc lấy được có thể tự giữ lại;
nhưng nếu như báo cáo cho phía trên, phía trên lại phái người đi xử lý cái hang
động kia, vũ khí và Thánh khí ở trên những người đã chết ở nơi đó đều biến mất
thì cũng quá vô lý, Compasini là huyễn thú cũng không phải thú ăn sắt.
Huống chi, trong đám người của bọn họ có khả năng là có người xuất thân từ
trong gia tộc, có lẽ gia tộc vẫn còn truyền thừa, người ta muốn lấy vũ khí và
Thánh khí của tổ tiên mình về nhà cũng là yêu cầu không thể nào bình thường
hơn được nữa.
"Lúc ta nói với Torissa sẽ báo cáo lên trên, cũng chỉ là muốn để hắn thấy khó
chịu hơn một chút trước khi chết, bây giờ làm vậy cũng không có ý nghĩa, hắn
dù sao cũng không thể cảm giác được, vật tới tay mới là vật thật.
Lần này mang về chiến lợi phẩm, đủ để tái vũ trang lại tiểu đội của cậu một lần,
dù là trong tiểu đội của cậu có nhiều thiếu gia và tiểu thư đến như vậy, những
vật phẩm vũ khí và Thánh khí chất cao, nhà bọn họ cũng không dám bỏ vốn để
mua sắm cho hậu bối quá nhiều.
Nhất là thanh kiếm Diamance này của cậu, thanh kiếm này tuyệt đối ẩn chứa giá
trị càng lớn, về sau lúc cậu giao đấu với ta không cho phép sử dụng thanh kiếm
này, nó có khả năng khắc chế năng lực hồi phục của ta."
"Hiệu quả sát thương chuẩn đấy à?" Karen suy nghĩ, "Hay là làm chậm khả
năng vận chuyển của máu thịt?"
"Ta cảm thấy cậu không cần thiết phải nghiên cứu cái này, bởi vì trong tình
huống bình thường thì cậu cũng rất khó gặp được một tên Dị Ma Khát Máu có
cấp bậc huyết thống cao như ta."
"Sau khi ta tiến thành Phán quyết quan thì còn không được đánh một trận thoải
mái với người khác."
"Lúc Torissa còn tồn tại sao cậu không đi đánh với hắn thế?"
"Bởi vì ta biết nếu ở trên đầm cát ta đánh không lại hắn, hơn nữa trong một số
thời khắc những việc có thể dùng não để giải quyết thì ta sẽ không dùng chân
tay."
"Vậy thì cuộc sống của cậu nhất sẽ mất đi rất nhiều niềm vui"
Karen nhẹ gật đầu, lại nhấp một hớp cà phê nhiều đường: "Có thể là bởi vì ta
không có truy cầu niềm vui mãnh liệt như ngài."
"A, cậu lại đang chế giễu ta đấy à."
Lúc này, ý thức Alfred không tỉnh táo bỗng nhiên ca lên: "Cho tới bây giờ cũng
không có chúa cứu thế gì cả, cũng không có thần tiên ngọc đế..."
Nơi này là cao ốc giáo vụ của Trật Tự Thần Giáo, là vùng đất tập trung tín đồ
của thần linh, nhưng tiếng ca của Alfred lại rõ ràng như thế thậm chí có chút to
rõ, chỉ có điều anh ta không có sử dụng ngôn ngữ của thế giới này.
Đám thần quan xung quanh nhao nhao hướng ánh mắt sang nơi này, nhưng bọn
họ không nghe hiểu ý của ca từ.
Karen hít sâu một hơi, hai mắt nhắm chặt.
Neo nói: "Ta đã nhìn ra, bây giờ cậu có một loại cảm giác mừng thầm khi chạm
vào điều cấm kỵ."
"Đúng vậy, đây chính là niềm vui thú của ta."...
Trận pháp dịch chuyển hoãn lại cho với trong dự tính khoảng nửa giờ, lễ tân cho
lý do là đại khu Dinger xuất hiện thời tiết bão cát, phản ứng dây chuyền khiến
cho trận pháp dịch chuyển của các đại khu khác cũng chịu ảnh hưởng nên
không thể hoạt động.
Karen cảm thấy lý do này cực kỳ nhảm nhí, bởi vì đại khu Dinger ở trong khu
vực bán đảo, tiếp giáp biển cả, không khí ẩm ướt, điều kiện thiên nhiên vô cùng
tốt, mà diện tích phủ xanh lại cực kỳ cao, là quốc gia trong ngữ hệ Maclay
tượng trưng cho thiên đường và tình yêu.
Cho nên, bão cát ở đâu ra?
Những hạt cát kia chả nhẽ ở những lục địa khác cố ý vượt biển để đến đây sao?
Nhưng mà bây giờ cũng không phải là thời điểm để so đo việc này, có lẽ người
ta chỉ là vì mình đến trễ nên tùy tiện tìm một lý do, người ta chưa hề nói là bởi
vì thời tiết khô hạn cực đoan của Wien đưa tới là đã cực kỳ tôn trọng IQ của
ngươi.
Hành lý tương đối nhiều, chủ yếu là chiến lợi phẩm tương đối nhiều, vốn dĩ
Karen dự định tiết kiệm một chút phiếu điểm đóng gói hành lý dịch chuyển
riêng bên khu dịch chuyển hành lý, làm như vậy sẽ rẻ hơn rất nhiều.
Nhưng mà làm như vậy sẽ có một khuyết điểm, đó là có khi người đã dịch
chuyển đến nơi rồi, nhưng hành lý phải đợi mấy giờ thậm chí chờ một ngày mới
đến, bên kia chắc chắn là sẽ hy vọng tập trung hành lý một đợt cho thật nhiều
rồi mới dịch chuyển đi, giảm thấp chi phí hết mức có thể.
Mà Karen cần phải đi tham gia tiệc sinh nhật của cậu mình, bà ngoại mình còn
liên tục yêu cầu trong điện thoại nên chỉ có thể chịu mức chi phí hành lý vượt
quá trọng lượng để mọi người đeo lên người mà cùng dịch chuyển.
Nói thật thì anh ngược lại cũng không phải quá lo lắng cho Richard, Richard
dựa vào con tằm nhỏ Jerry kia ở trong người cho nên dù có bị thương nặng hơn
nữa cũng có thể từ từ khôi phục lại, cha mẹ của cậu ta cho dù có tức giận cũng
sẽ không thật sự đập chết con trai của mình.
Chủ yếu là bà ngoại muốn để cho mình nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của
cháu trai ruột, thiên vị cho mình đến như thế mà Karen lại từ chối thì cũng thật
không thích hợp.
Dịch chuyển đến đại khu thành phố York, đi đến bãi đỗ xe phía dưới, đám người
Bart, Mass và Blanche đã sớm chờ ở đó, Dincom và Pieck phía sau còn cố ý lái
xe tang đến để chở hành lý về.