giác được bất cứ lực cản nào, thậm chí cái gì cũng không sờ đến được, bởi vì
tay của Karen đã trực tiếp xuyên qua cánh cửa.
Neo nhìn cảnh này, gật đầu nhẹ, nói:
"Được rồi, bây giờ ta đã hoàn toàn tin tưởng rằng cái cơ thể này của cậu đã
được Tà Thần cải tạo."
"Trước đây đội trưởng ngài vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng sao?"
"Ta vẫn luôn tin tưởng cậu mà, nhưng hoàn toàn tin tưởng là ở một cấp độ cao
hơn."
Karen cũng duỗi ra một cánh tay còn lại đặt lên trên, lúc này, trên cửa lớn bắt
đầu xuất hiện từng tầng từng tầng gợn sóng, cánh cửa lớn trước mặt, như là một
mặt nước dựng đứng.
"Đội trưởng ngài có muốn cùng vào chung không?"
Karen rút một cánh tay của mình ra, đưa về phía đội trưởng.
"Nếu như lúc ta đi vào có vấn đề gì xảy ra, ta có thể kẹt chết luôn trong đó
không?"
"Đây chỉ là ý thức tinh thần mà thôi."
"Nhưng cảm giác tử vong cũng là thật, nếu như ở chỗ này bản thân cho rằng
mình đã chết, vậy cậu cảm thấy cơ thể chúng ta trong hiện thực sẽ có phản ứng
dây chuyền gì? Thuật Pháp hệ Tinh Thần hiểu rõ nhất về điều này."
Nghe được câu này, Karen bỗng nhiên ý thức được nếu như lần trước phát bắn
của mình ngắm chuẩn một chúng mà bắn vỡ đầu của Marlow, như vậy Marlow
chẳng phải là...
Marlow đáng thường cũng chẳng qua cũng chỉ là bị tên đội trưởng giả lừa gạt
mà thôi.
"Vậy ngài ở lại bên ngoài, tôi đi vào xem."
Karen thật sự rất tò mò rằng con chó nhà mình năm đó đã để lại món đồ chơi gì,
nếu mất đi cơ hội trước mắt thì rất khó mà đợi đến thời cơ tiếp theo, cho dù chủ
nhân của thứ này năm xưa là con chó nhà mình.
"Không, ta nguyện ý thử một chút."
Neo bắt lấy tay của Karen, ngay lập tức, cơ thể của Neo tựa như cũng nhận
được tư cách đi vào trong cánh cửa này, sau đó hai người rất nhanh đã chui vào
bên trong cánh cửa.
"Ông!"
Phía sau cửa, là một vùng trời sao, rất đẹp.
Nhưng cái này cũng không phải là những ngôi sao thật sự, mà là một chuỗi
phép tính, nó chính là cơ quan đầu não, cơ cấu lên toàn bộ không gian ý thức
này, nếu dạo bước bên trong nó, ngươi có thể cảm giác được sự nhỏ bé của
mình, đây là một sự đè bẹp trên phương diện trí tuệ.
"Ta nghĩ, cái không gian này, chắc hẳn là thứ mà Ranedal để lại." Neo nói, "Một
vùng sao trí tuệ."
Karen nhẹ gật đầu, nhưng lập tức lại có một cảm giác buồn rầu xuất hiện trong
lòng, nếu đây là đồ của con chó nhà mình để lại thì nếu mình đem nó mang đi,
trên danh nghĩa thì xem như vật trả về cho chủ cũ, nhưng hết lần này đến lần
khác thì cái thứ được để lại... Mình cho dù muốn lấy đi cũng không được.
Ai, cũng đáng đời Ranedal không lưu lại được bao nhiêu vết tích trên thế gian,
không nói đến người bình thường, cho dù xem như là thần quan, cũng cơ bản
không có bao nhiêu người biết về sự tồn tại của vị Tà Thần này.
Nếu như năm đó nó lưu lại vài thứ như Đao Tà Thần, Kiếm Tà Thần, Búa Tà
Thần, Khiên Tà Thần, cho dù ở phía trước có thêm mấy loại tiền tố như "Tàn
phá, vỡ tan", vậy thì độ nổi tiếng chắc chắn sẽ khác nhau.
Karen cùng với Neo tiếp tục tiến lên, trong lúc hai người đang cho rằng phía sau
cánh cửa này chỉ có ngôi sao này thôi, lại một cánh cửa xuất hiện ở trước mặt
hai người, cánh cửa này không phải màu đỏ, mà là màu xanh lam.
"Thử lại một lần xem có thể đi vào trong hay không."
"Được rồi."
Karen duỗi ra hai tay một lần nữa, nhưng lần này, hai tay bị cửa chặn lại.
Neo thấy thế, phát ra một tiếng than thất vọng, nói: "Xem ra là không được, chỉ
có thể đi tới đây thôi."
Nói xong, Neo xoay người, chỉ vào hướng hai người đi vào đây:
"Đồ vật trong căn phòng này, chắc là do Ranedal để lại, thậm chí ta có thể suy
đoán được, ngay cả cánh cửa màu đỏ kia thì bọn họ cũng không vào được;
Bởi vì bọn họ lo rằng nếu gượng ép mà vào đây sẽ phá vỡ những ngôi sao này,
cho nên bọn họ chỉ có thể mượn trung tâm Trí tuệ của nơi này đến vận hành thế
giới ý thức.
Đáng tiếc, bên trong cánh cửa tận cùng nhất này, chúng ta cũng không vào
được, chắc hẳn cũng chưa từng có người nào bước vào mà xem có cái gì ở
trong."
Ý của đội trưởng đó là, thứ mà Ranedal để lại, có thể là một loại “Đại Não”
theo ý nghĩa trừu tượng, bộ môn liên quan của Trật Tự Thần Giáo sợ rằng phá
vỡ kết cấu của nó cho nên mới không tiến hành giải phẫu nghiên cứu, chỉ có thể
xem nó là một vật được gắn vào đây rồi sử dụng nó.
"Nơi này là nơi quan trọng nhất, nhưng cùng lúc cũng là nơi không quan trọng
nhất." Neo thở dài, "Đi thôi, chúng ta trở về đi."
"Kẹt kẹt..."
Đúng lúc này, Neo nghe thấy tiếng mở cửa phát ra từ sau lưng của mình.
Neo xoay người, trông thấy Karen đưa tay bắt lấy chốt cửa, kéo cửa mở ra.
"Đội trưởng, cánh cửa này dù không thể đi xuyên qua, nhưng có thể kéo ra."