Bên tai bên cạnh truyền đến âm thanh lắc rắc, chóp mũi ngửi thấy một mùi
Lavender thơm ngát, thím Mary thích dùng loại hương thơm này để xông lên
quần áo và giường đệm.
Karen biết, mình đang nằm mơ.
Anh vốn đã rất ít nằm mơ, nhất là sau khi hoàn thành thần khải, nhưng đêm nay
lại đang mơ.
Mở mắt ra, Karen phát hiện mình đang trên giường trong căn phòng của mình ở
nhà Inmerais, nghiêng mặt qua, Karen trông thấy bản thân mình lúc nhỏ tuổi
hơn, mặt nhìn hướng lên trên, ánh mắt chết lặng.
Chỗ trần nhà, xuất hiện hình ảnh và ánh sáng xen lẫn vào nhau, dần dần tạo
thành một cảnh tượng mơ hồ, một ông lão, cầm một thanh kiếm đứng ở nơi đó,
hai bộ thi thể nằm dưới chân ông ấy.
“Cậu ta” cứ như vậy mà nằm xem, vẫn luôn nhìn xem, cứ ngỡ như cảnh tượng
này, cậu ta đã tận mắt nhìn rất nhiều lần.
Lúc trước trông thấy bức vẽ kia của “Karen”, mình đã nghi ngờ rằng, bằng năng
lực của Dis, lúc giết con trai và con dâu của mình, làm sao lại để cháu của mình
có thể ở bên cạnh mà nhìn lén được?
Hiện tại, đáp án đã xuất hiện, "Karen" trên cơ bản cũng không có nhìn lén,
nhưng cậu ta lại thật sự có thể nhìn thấy..
Đứa trẻ này, từ lúc còn rất nhỏ đã phải chịu đựng sự tra tấn như thế này sao...
Việc này không thể nào kể ra, không cách nào thổ lộ với ai, cũng là sự tra tấn
không thể ngừng lại.
Eisen dù gì thì vẫn là một vị Thuật Pháp Quan trưởng thành, nhưng cậu ta thì
vẫn chỉ là một đứa bé.
Karen quay đầu trở về, ánh mắt từ từ khép lại, phát ra một tiếng thở dài:
"Ai."
... Ánh sáng sớm mai xuyên qua khe hở cửa sổ mà chiếu vào trong căn phòng,
Karen quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, đã bảy giờ.
Tắm vòi sen, rửa mặt, mặc quần áo tử tế, Karen đi ra khỏi phòng ngủ rồi bước
vào nhà bếp.
"Thiếu gia, hôm nay tôi có nấu cháo thịt nạc với nấm hương, ngài nếm thử chút
không?" Ánh mắt Healy tràn đầy sự kỳ vọng mà nhìn xem Karen.
"Được."
Healy múc cho Karen một chén cháo, cùng hai quả trứng gà luộc và hai dĩa dưa
muối.
Karen ăn một miếng cháo, gật đầu nói: "Không tệ."
"Ha ha." Healy cười rất vui vẻ, sau đó cầm lấy cái rổ đựng cải bó xôi ở trên bàn
lên, để xuống dưới đất, còn mình thì ngồi xổm xuống đưa lưng về phía thiếu
gia.
Lúc này, phu nhân Lake đi tới cửa, sau khi thấy cảnh này, khóe miệng hơi vểnh
lên, bà ấy cũng là người từng trải, làm sao lại nhìn không ra tâm tư của cô gái
nhỏ này.
"Karen, hôm nay cô Daisa muốn dẫn Dora và Doreen cùng đi vùng ngoại thành
vẽ cảnh thật." Phu nhân Lake đi đến trước mặt Karen nói.
"Là chuyện tốt, Dora và Doreen cung nên đi ra bên ngoài để hít thở thêm không
khí, tôi sẽ bảo Alfred đi cùng bọn họ."
"Được rồi, tốt." Thật ra phu nhân Lake chủ yếu là hỏi thăm về chuyện này,
Alfred làm việc có trách nhiệm và đáng tin bao nhiêu thì bà ấy cũng nhìn thấy
được.
Sau đó, tựa như là thể hiện lời cảm ơn với Karen một lần nữa, phu nhân Lake
cũng ngồi xổm xuống, giúp Healy cùng nhau lặt cải bó xôi.
Sau khi ăn sáng xong, Karen gọi điện thoại cho Fanny trước, anh muốn liên lạc
với đội trưởng, biết được đội trưởng hôm nay được bàn giao văn phòng ở cao ốc
giáo vụ mới, mà cao ốc giáo vụ mới được xây ở phía bắc ngoại ô thành phố, lần
này cách xa trung tâm thành phố.
Karen nhờ Fanny giúp mình liên hệ với đội trưởng, buổi chiều gặp mặt ở bảo
tàng gốm, còn về phần địa chỉ ở đâu thì Fanny cũng không có hỏi, cô biết rằng
chắc chắn đội trưởng cũng biết đến.
Sau khi gọi điện thoại xong, Karen dặn dò Alfred về việc đi cùng với Dora và
Doreen để vẽ ngoại cảnh, sau đó thì Karen tự mình lái xe đến đại lộ King, sau
khi dừng xe trước cửa bảo tàng gốm Lemar, thì Karen ngồi lại trên xe một hồi.
Ánh nắng ngày hôm nay rất tốt, chiếu lên trên người có cảm giác rất dễ chịu,
nhất là ánh nắng buổi sáng, lại càng dễ làm cho người ta cảm thấy rõ được năng
lượng trong cơ thể.
"Anh Karen!"
Giọng của Selena vang lên bên cạnh cửa sổ xe, Karen không nhìn thấy cô ấy,
chờ đến sau khi mở cửa xe ra, mới phát hiện Selena hôm nay là một cô bé.
"A!"
Selena tựa như đã nhận ra được cái gì, lập tức lại quay người chạy vào trong
tiệm, vì trông thấy Karen nên cô cảm thấy quá hưng phần, quên mất bộ dáng
hôm nay của mình.
Mặc dù cô cũng không có học qua tâm lý học, nhưng cũng rõ ràng nếu tiếp tục
làm sâu sắc ấn tượng của anh Karen về mình là một cô bé thì cơ hội của mình
vốn đã xa vời lại càng khó với tới hơn, rốt cuộc thì, anh Karen của cô cũng
không phải là một tên biến thái.
Trái lại thì Karen rất thích bộ dáng cô bé của Selena, rất đáng yêu, có lẽ là bởi
vì lúc mình nhìn thấy cô ta lần đầu tiên là cái bộ dạng này.
Selena còn chưa chạy vào trong cửa hàng đã bị Karen bế lên, nhưng trên mặt
của cô cũng không có vẻ hạnh phúc gì mấy, bởi vì cô bị ôm lên bằng tư thế bế
trẻ em.
Karen đẩy cửa tiệm ra mà bước vào, Lemar đang cầm một ly rượu đỏ mà
thưởng thức, nghe được tiếng động, quay đầu nhìn lại, thấy em gái mình bị
Karen ôm như thế mà bước vào...
"Phốc."
Ngụm rượu đỏ đang ngậm trong miệng, trực tiếp phun ra ngoài.
"Sớm như vậy đã uống rượu rồi sao?" Karen hỏi.
"Đã quen rồi, buổi sáng không uống một chút thì cả ngày đều sẽ không có tinh
thần, có việc gì sao?"
"Ừm, hi vọng ngài có thể giúp tôi làm một cái mặt nạ, cho một người bạn của
tôi dùng."
"Được rồi, không có vấn đề, cần gấp không?"
"Hơi gấp một chút."
"Vậy tôi làm ngay bây giờ, có đem da mặt đến không?"
"Không có, ở chỗ của ngài có trữ sẵn hàng không?"
Một vị đại sư am hiểu việc chế tạo mặt nạ, trong nhà kho làm sao có thể không
có trữ hàng sẵn?
Quan trọng nhất chính là, lần trước lúc Karen và Neo cùng đi vào, đều trông
thấy trong đống da mặt trưng bày trong tủ kính