Karen yên lặng đứng ở bên cạnh, nhìn Huemiller ngồi trong quan tài không
ngừng bật cười.
Có thể là do cái loại thái độ “Không quan trọng” này của Karen làm cho hắn
cảm thấy có chút thiếu thú vị, tiếng cười dần dần dừng lại:
"Trật Tự mới sắp được xây dựng, chuyện này đối với các ngươi mà nói thì cũng
là một lần kỳ ngộ mới, ta hi vọng các ngươi có thể tỉnh táo một chút mà đưa ra
lựa chọn chính xác."
Karen đáp lại: "Chỉ trong trạng thái tỉnh táo nhất thì con người ta mới có thể chủ
động lựa chọn con đường khó khăn nhất."
"Vậy các ngươi sẽ nhận thức được sự nhỏ bé của mình."
"Không quan trọng, bởi vì ta đã sớm nhìn thấy sự bao la thật sự."
"Ta thật rất muốn biết là điều gì đã để cho ngươi tự tin như vậy."
"Thần Trật Tự vĩ đại."
"Ngươi tên là gì?"
"Karen. Inmerais."
"Chờ đến lúc trở về ta sẽ đến Thần Điện bắt lấy ngươi rồi đặt ở trong lòng bàn
tay, sau đó, thưởng thức sự tự đại và ngu muội của ngươi cho thật tốt.”
"Ta không ở trong Thần Điện, ta là Đại tế tự kế nhiệm.”
Chỉ là kế nhiệm trên quy tắc ngầm, chỉ với sự báo hiệu, một cái xu thế, còn hiện
thực sẽ phát triển ra sao cũng không xác định, nhưng những điều đó cũng không
ảnh hưởng đến việc Karen mượn dùng thân phận này để thể hiện ra quyết tâm
của Trật Tự Thần Giáo cho Ogurev thấy.
"Vậy Đại tế tự bây giờ của ngươi hẳn là sẽ lập tức sẽ bảo ngươi trở về, ta sắp trở
về rồi, hắn sẽ chỉ trở về sớm hơn ta, bởi vì hắn mới là Thần đầu tiên trở về, ha
ha."
"Ha ha.” Karen cũng cười.
Khí tức của Huemiller bắt đầu tiêu tán, điều này có nghĩa ý chí của Ogurev bám
ở trên đã dần lui đi.
Ngay sau đó, Huemiller thật sự đang trở về, nhưng loại trở về này chỉ trong
ngắn ngủi, bởi vì Ogurev đã dùng hết năng lượng linh tính còn sót lại trên cơ
thể.
Hắn duỗi tay ra, tựa như muốn nắm lấy gì đó, ánh mắt của hắn vẫn đóng chặt
như cũ nhưng lại có thể nhìn thấy vẻ vội vàng từ trên gương mặt. Karen cầm tay
của hắn, Huemiller lập tức dùng sức đáp lại, gấp gáp nói:
"Phải tin tưởng …tin tưởng Trật Tự …phải…"
Sau đó,
Hắn chết.
Đã từng tranh đoạt vị trí Đại tế tự này với Norton, lần thứ nhất chết và lần thứ
hai chết của hắn đều có vẻ hơi qua loa.
Morindi tiếc nuối nói: "Ai, sao hắn không biết nói vào trọng điểm, lời còn chưa
nói hết đã chết rồi."
Karen hỏi: "Ngươi cảm thấy hắn còn muốn nói gì nữa?"
Morindi: "Phải …phải...."
Karen: "Phải tin tưởng trật tự."
"Cái này …"
"Ta cảm thấy có lẽ hắn đã nói xong lời của mình, đây chính là điều mà hắn
muốn biểu đạt."
"Hắn nỗ lực trả một cái giá lớn như thế chỉ là vì hô một câu khẩu hiệu thôi
sao?"
"Có phải thật sự chỉ là khẩu hiệu hay không còn chưa xác định được, câu nói
không phải là truyền đạt lại cho ta, có lẽ câu nói này ở trong lỗ tai của người mà
hắn thật sự muốn truyền đạt lại thì nó mới có hàm nghĩa đặc thù."
"Thế nhưng mà hắn không muốn nghe." Hiển nhiên Morindi vẫn còn có khúc
mắc đối với Norton, bà ta vẫn luôn là người kiên định tin vào Thần.
"Có thể hắn đã…”
"Ta không thích tùy tiện nghi ngờ đồng đội, chiến hữu và người có cùng chí
hướng với ta, nhất là những lời nói xấu kia đến từ miệng của kẻ địch, ngươi cho
rằng Thần sẽ không nói láo sao?"
"Vâng, cẩn tuân ngài dạy bảo."
Karen giơ tay lên, sau khi nắp quan tài khép kín thì nó lại chìm vào trong biển
đen.
Đối với tín đồ Trật Tự đã trải qua quá trình thức tỉnh, tang lễ phức tạp đã mất đi
ý nghĩa, mà vị này cũng nên rời đi trong sự yên lặng
"Thiếu gia, tiếp theo chúng ta có cần tiếp tục tiến vào không?”
"Đã có điều kiện có thể vào thì đương nhiên phải đến quan sát kẻ địch của
chúng ta trước, Connor, tiến lên!”
"Rống!"
Connor phát ra một tiếng rồng gầm, thân rồng lao vùn vụt về trước, lấy tốc độ
cực nhanh mà xuất phát hướng đến khu vực trung tâm.
Không bao lâu, màn ánh sáng ngăn cách kia đã xuất hiện ở trước mắt.
"Các ngươi ở lại nơi này, chuẩn bị tiếp ứng ta bất cứ lúc nào."
Nói xong, Karen rời khỏi lưng rồng, trực tiếp xông vào trong vách ngăn.
Những tư duy tiêu cực bắt đầu nhanh chóng tràn ngập trong đầu Karen, bên tai
như có thể nghe được vô số tiếng gầm thét của Ma Thần.
Đám Thần linh này bị ngăn cách ở bên ngoài kỷ nguyên lâu như vậy, hùng
mạnh như Thần Trật Tự cũng đã mục nát thì bọn hắn sao có thể tốt hơn đây?
Huống hồ trên con đường trở về không chỉ có sự tịch mịch vô cùng mà giữa
đường càng trải qua sự chém giết và nuốt chửng lẫn nhau, bởi vậy oán niệm ở
nơi này không chỉ vô cùng đậm đặc mà còn rất mới mẻ.
"Loya."
"Anh Karen!"
Cơn nghiện đói càng không ngừng đang gầm thét, duy trì ý thức Karen tỉnh táo,
mỗi lần đến điểm không còn chịu nổi thì Loya sẽ ra tay giúp Karen chia sẻ mà
hút đi một phần.
Thật ra nếu như sau lưng Karen có một đoàn Mục sư đi theo mà nói thì cũng có
thể xông qua vách ngăn, bên trong Ky Sĩ Đoàn không thiếu Mục sư ưu tú,
nhưng cái giá phải trả khi làm thế cũng quá lớn. Connơor bị ô nhiễm thì mình
có thể gột rửa giúp, một là bởi vì Connor là Cốt Long, có thể chịu được việc
“cạo xương”;
Thứ hai đó là truyền thừa Long Thần có thể chống lại hoàn cảnh nơi này mà
tiến vào trong.
Nhưng những mục sư kia sau khi xâm nhập vào trong vùng ô nhiễm này cũng
chỉ có thể có kết cục giống như "Cha mẹ” của mình, ngay cả thăm dò cũng chỉ
dùng các tiểu đội nhỏ, chưa nghe nói có ai đánh trận mà đổ hết vốn liếng chỉ để
nhìn một cái.
Sau một khoảng thời gian chịu đựng, rốt cục Karen xuyên thấu vách ngăn, đi tới
khu vực trung tâm nhất.
Ba ngọn núi xuất hiện ở trước tầm mắt, sương đen bao phủ để chúng như ẩn
như hiện.
Lúc đối mặt với Rylisa và bản thể của Ranedal thì Karen đều từng cảm khái sự
đáng sợ từ cấp độ sống của Thần Linh
Bây giờ anh quả thật được nhận thức về cái gì gọi là …Chủ Thần.
Ranedal sợ là còn không cao bằng phần mặt của bọn hắn, chân đạp ở dưới cằm
thì tay còn với không tới lông mày.
Lời miêu tả thông dụng trong giới giáo hội đó là người khi đứng trước mặt Thần
thì là một con sâu kiến hèn mọn.
Lời hình dung này… thật đúng là đã được mỹ hoá quá mức.
Vì cái gì Thần có thể quan sát chúng sinh, vì cái gì Thần có thể sáng lập ra từng
tòa kỳ quan, vì cái gì trong truyện kể về bọn hắn thường thường mang theo
những sự chấn động huỷ thiên diệt địa, vì cái gì cho gì sau khi ngã xuống thì cơ
thể đã thối rữa cũng có thể mang đến kiếp nạn đáng sợ cho nhân gian.
Chỉ cần ngươi thật sự đứng trước mặt của Thần, nhìn bọn hắn một chút thì tất cả
sự khó hiểu và nghi ngờ đều sẽ biến mất.
Karen triệu hồi ra pháp thân, dưới sự cường hoá của pháp thân bắt đầu tiến hành
dùng tinh thần thăm dò trên quy mô lớn.
Lần trước nhìn vào trung tâm từ xa xa, ba vị Chủ Thần chỉ lộ ra bộ phận từ cổ
trở lên, hiện tại mới phát hiện thân thể của bọn hắn đã xuất hiện ở đây, chỉ có
điều những bộ phận còn lại đều chìm ở dưới biển đen.
Nhưng mà mặc dù thể trạng của bọn hắn vẫn giữ lại uy nghiêm của Chủ Thần,
nhưng trên thực tế thì trạng thái bên ngoài của bọn hắn rất không tốt, có thể
nhìn thấy sự gầy gò và khòm xuống rất rõ ràng.
Có lẽ cách vi von này không quá phù hợp nhưng lại thật sự rất giống với cơ thể
gầy gò của những kẻ vô gia cư lưu lạc ở mấy góc đường trong thành phố York
Đồng thời nhiều vị trí trên Thần thể đang ở trong giai đoạn bổ sung, nhưng tiến
độ bổ sung lại không giống, có nghĩa rằng một vài bộ phận không phải được bổ
sung mà là đang được che lấp.
Bọn hắn không chỉ đã cực kỳ suy yếu, trên người bọn họ còn có vết thương.
Chỉ cần có thể nhớ kỹ những vị trí vết thương này thì chờ đến lúc bọn hắn hoàn
toàn thức tỉnh bước lên trên bờ, Kỵ Sĩ Đoàn nhằm vào các vị trí này tấn công để
xác thực thêm
Nhưng mà vừa thăm dò trong giây lát thì Karen đã nhận ra điều không thích
hợp, anh duỗi tay ra nhẹ nhàng chạm về phía trước.
Lần thứ nhất không chạm vào thứ gì, lần thứ hai cũng giống như vậy, nhưng khi
đến lần thứ ba thì đầu ngón tay lại giống như đã chạm vào một lớp chất sừng vô
hình dày vô cùng.
Bọn hắn, đang lừa gạt ta!
Karen chẳng những không có hoảng hốt, ngược lại khóe miệng nở nụ cười.
Nếu như các ngươi thật sự là Thần linh hùng mạnh không gì không làm được
thì lúc này cần gì phải che giấu sự thăm dò của ta?
Đây chẳng phải là đã nói rõ các ngươi đang kiêng kỵ trận địa đã bố trí tốt ở trên
bờ của Kỵ Sĩ Đoàn sao?
Đây là một cuộc chiến tranh giữa người và Thần, người cần phải có tinh thần
không sợ hy sinh thì mới có thể đi chém giết với Thần, mà thứ mà Thần thường
thường dựa vào nhất cũng không phải sự hùng mạnh của bản thân bọn hắn, mà
là nhận thức và hình tượng về sự không thể bị đánh bại