cậu gặp được Lynda, cậu sẽ nói với cô ấy cái gì, nói cậu yêu cô ta đến dường
nào, nên muốn hiểu rõ về cô ta sao?"
"Những lời này, trong giấc mộng từng đêm tôi đều đã nói qua."
"Vậy cậu muốn nói điều gì?"
"Tôi đã nghĩa ra những lời mình nói, chứa đầy những lời để mắng Bích Thần."
"Cậu là thần bộc của Bích Thần."
"Tôi là nô lệ của ma quỷ."
"Cậu đang khinh thường Thần."
"Cái loại quái thai dị dạng kia, ông cảm thấy bà ta là Thần sao?"
"Nghệ thuật là cần gia công mọi thứ tốt đẹp hơn, tựa như là bức tranh nam mà
ta vẽ bộ phận kia rất lớn vậy."
"Này ngài Bede, nếu như ngay cả thần đều cần phải hoàn mỹ hóa … vậy thì cái
thứ tín ngưỡng kia của chúng ta, lại là thứ gì đây? Có gì hơn một lớp da chứ?"
"Bích Thần đang thử xông ra khỏi vòng vây, muốn thật sự xuất hiện trên thế
gian đúng nghĩa, vậy mà bây giờ cậu lại nói ra những lời này, không đúng lúc
đâu."
"Tôi đã từng tưởng tượng về bộ dạng thật sự của Bích Thần, nhưng thứ này và
hình ảnh trong tưởng tượng của tôi, hoàn toàn khác biệt, nếu như tôi là Bích
Thần, sau khi tôi tỉnh giấc, sẽ ở lại trong Cổng, hoặc là, trước khi đi ra Cổng, sẽ
không lựa chọn không tiếc phải trả giá mọi thứ để cho mình chui ra ngoài như
một trò hề.
Mà là sẽ cầm lấy bút vẽ, vẽ một bức tranh, nếu như kịp thời gian, vẽ hai bức, ba
bức, bốn bức … vẽ ra những lời chúc phúc cho thế gian này, vẽ ra sự trong đời
đối với nền văn minh, vẽ ra lời cảnh cáo về Thần …."
"Piaget, cái yêu cầu này của cậu đối với nhà nghệ thuật có khác gì với việc bảo
họ sáng tác mà không cần ăn no đâu chứ?"
"Người đương nhiên cần, thế nhưng mà, Thần, có cần ăn cơm, mặc quần áo hay
chỗ để ở sao?"
Ngài Bede nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
Piaget cầm chai rượu lên, uống một ngụm, tiếp tục nói:
"Lynda và ngài Bede cũng từng kể cho tôi nghe những câu chuyện về Bích
Thần, năm đó Bích Thần vẽ ra bức tranh tường tiên đoán về sự kết thúc của
Thần Trật Tự, kia là một vị có can đảm dám đi khiêu khích vị Thần hùng mạnh
nhất trong thời kỳ cuối của kỷ nguyên trước.
Còn bà ta bây giờ, lại là thứ gì đây?"
Ngài Bede giật mình, vậy mà quên lấy lại chai rượu trong tay của Bede. Nhưng
vào lúc này, mặt đất bắt đầu rung lắc.
Tiếng kèn cổ xưa vang lên từ trên không trung, cũng không cao vút, mà lại cực
kỳ bi tráng.
"Ta thích âm thanh của cái kèn lệnh này, nó tác động rất lớn đến cảm xúc."
Piaget nói.
"Thứ nó bao phủ, không chỉ có cảm xúc, đây là kèn lệnh viễn chinh của Luân
Hồi Thần Giáo, ở thời kỳ Thần Chiến của kỷ nguyên trước, mỗi khi Thần Luân
Hồi chuẩn bị xuất chinh, cái kèn lệnh này sẽ được thổi lên.
Lúc ấy, Thần Luân Hồi là Chủ Thần bên phía trận doanh của Thần Ánh Sáng,
kinh nghiệm còn cao hơn cả Thần Trật Tự."
"Tiếng kèn rất quen thuộc, để cho ta nghĩ đến tới năm tháng trước kia." Lãnh
chúa Dal lung lay ly rượu sữa trong tay,
"Ngươi biết không, trong những năm tháng của thời kỳ Thần Chiến kia, có một
đoạn thời gian, kèn lệnh Luân Hồi mới là tín hiệu bắt đầu tấn công, kèn lệnh
Trật Tự, là chuyện của sau này."
"Tôi biết."
Karen nhẹ gật đầu, anh còn biết, Thần Trật Tự cùng với Thần Luân Hồi mặc dù
ở vào cùng một chiến tuyến, nhưng lẫn nhau vẫn luôn có mâu thuẫn.
"Marchettini, một trong mười hai kỵ sĩ Trật Tự, năm đó chính là nhờ sự gợi ý
của sau khi trông thấy Luân Hồi ra trận, về sau mới hoàn thiện Trật Tự."
"Tôi nắm giữ thuật pháp 【 Pháo Đài Hắc Ngục 】 do Marchettini sáng tạo."
"A, cái thuật pháp chiến tranh kia sao, ta đã từng thấy nó, rất thú vị, này cậu
nhóc, mở mắt ra xem cho thật kỹ đi, tiếp theo, mới là nội tình thật sự của Luân
Hồi Thần Giáo, ta vẫn cảm thấy bản thể của ta đã phạm phải một sai lầm, ngươi
đoán xem đó là gì."
"Không có sáng tạo ra Thần giáo thuộc về mình."
"Đúng, đúng vậy, giáo hội, đối với Thần mà nói, thật sự là quá quan trọng,
ngươi thử ngẫm lại xem, nếu như lúc này thế lực của Bích Thần Giáo cũng
mạnh như Trật Tự Thần Giáo ở phía ngoài lúc này, khi Bích Thần muốn trở về,
bà ta còn cần phải một mình mà đối mặt với tình thế bị bao vây như thế này
sao?
Suy nghĩ lại một chút, Thần Luân Hồi còn chưa trở về, Luân Hồi Thần Giáo
dựa vào nội tình của mình, vậy mà cũng có thể chống cự lại một vị Thần trở về.
Ai, có điều cũng không thể trách bản thể của ta, sáng tạo Thần Giáo vốn cũng
không phải là một chuyện dễ dàng, mà cho dù bản thân là Thần, cái giá cần phải
bỏ ra vẫn rất lớn, giai đoạn trước thậm chí sẽ liên lụy đến chính mình.
Bản thể của ta vào thời kỳ đó, cũng không có dư sức lực để làm như vậy như
vậy, càng không nguyện ý dừng lại bước chân của mình, trong mắt của hắn, chỉ
có nữ thần Mills."
"Nếu ngài nghĩ ngược lại, nếu như không có nữ thần Mills, bản thể của ngài có
lẽ cũng sẽ không đi đến con đường thành Thần, cũng sẽ không có sự xuất hiện
của ngài."
"Rất có lý đấy, được rồi, ta muốn bắt đầu chuẩn bị."
Lãnh chúa Dal đi về phía trước cơ thể kia, Karen trông thấy linh hồn của hắn ta
thoát khỏi cơ thể hiện tại, dung nhập vào trong cơ thể mới.
Sau một lát, Lãnh chúa Dal thay đổi cơ thể mới đi đến trước mặt mình, hỏi:
"Cảm giác như thế nào?"
Nhìn xem cái người trước mặt có khuôn mặt giống mình như đúc, Karen cảm
giác rất không dễ chịu.
"Ta cảm thấy ngài có thể sửa đổi bộ dáng khuôn mặt của mình một chút."
Lãnh chúa Dal đưa tay đập lên ngực Karen một cái:
"Không nghĩ tới ngươi vẫn nhỏ mọn như vậy, ha, ta cũng sẽ không thay đổi, làm
sao, ngươi có ý kiến gì à?"
"Không có ý kiến, ngài vui vẻ là được."
Diều hâu bay vào trong lỗ đen rồi nổ tung, mang ý nghĩa chiến lực cấp cao của
Luân Hồi Thần Giáo, ít nhất vào lúc này đã lâm vào trạng thái tê liệt.
Mặc dù Luân Hồi Thần Giáo không phải cũng chỉ có bấy nhiêu Trưởng Lão
Thần Điện như vậy, nhưng có thể mời ra tay, cũng chỉ có mười hai vị lúc nãy,
đúng vậy, ở trong tình hình này, mời thần điện trưởng lão ra tay, còn cần trưng
cầu ý kiến của bọn họ.
Tựa như là nói cho bọn họ bữa tối ăn sashimi, bọn họ không thích ăn, thì cũng
sẽ không bước xuống lầu.
Nếu như nói, thế lực gia tộc trong giáo hội còn có thể bị ép buộc phải đứng ra
trong lúc Luân Hồi Cốc gặp uy hiếp, như vậy thì những vị Trưởng Lão Thần
Điện cao cao tại thượng kia, bởi vì phụng dưỡng Thần ở khoảng cách gần mà
đạt được tuổi thọ càng lâu đời thì càng lạnh nhạt với quan hệ trong gia tộc, càng
đừng đề cập đến một phần trong đó vốn cũng không có gia tộc.
Sống càng lâu, thường sẽ không thể càng xem nhẹ cái chết, ngược lại sẽ càng dễ
sợ chết.
Giống như 12 vị Trưởng Lão Thần Điện cùng ra tay lúc trước, cũng là áp dụng
hình chiếu mà chiến đấu, không có lựa chọn để bản thể của mình ra chiến
trường để chiến đấu trực diện.
Cục diện dưới mắt, rất tồi tệ.