tiền nhiệm này luôn có thói quen thể hiện ra “trái tim thủy tinh” của mình.
Rasma đến bên cạnh Karen, đưa tay bắt lấy bả vai Karen, có chút dùng sức:
"Ừm? Thể chất của ngươi thế mà tốt một cách bất thường, làm sao làm được?"
"Có thể là bởi vì khi bình thường ta chú ý đến sự kết hợp trong chế độ ăn uống
chăng..."
"Ngươi quả thật dũng cảm hơn con rồng kia rất nhiều, chậc chậc, nếu như
Wilker không ở chỗ của ngươi, hôm nay ta chắc chắn sẽ hành hạ cháu của hắn ở
ngay trước mắt của hắn cho thật tốt."
"Có tiến bộ có thu hoạch là tốt, ta cũng nguyện ý, thưa ngài."
"Không sai. Tiếp xuống, ngươi biểu hiện tốt một chút, đây là một sự khảo sát
của ta đối với ngươi."
"Khảo sát?"
"Nếu như thông qua khảo sát, ta sẽ thu ngươi làm học trò của ta."
Karen: "..."
Làm học trò của ngài, cũng không phải một chuyện gì tốt đẹp.
Tiền đồ và con đường phát triển của mình đã bị mình và Neo cùng nhau sắp đặt
và thiết kế rất khá, nếu là tăng thêm cái danh hiệu học trò của Rasma, vậy thật
sự không chỉ mang ý nghĩa đẩy ngã mọi thứ, khởi đầu mới sẽ còn biến thành giá
trị âm, giống như Wilker vậy, còn chưa so sánh thì đã bắt đầu từ sự thua cuộc.
"Ừm?" Rasma tựa như ngộ ra được điều gì đó từ trên phản ứng của Karen, lập
tức nói, "Được rồi, là do ta cân nhắc không được chu đáo, như vậy đi, khảo sát
tiếp theo, nếu như ngươi biểu hiện không tốt, không đủ ưu tú, ta sẽ thu ngươi
làm học sinh của ta; mà ta cũng sẽ thông báo cái việc này ra ngoài để mọi người
đều biết.
Nếu như ngươi biểu hiện đủ ưu tú, ưu tú đến mức ta không dám ưỡn ngực lên
để làm thầy của ngươi, vậy thì ta sẽ không thông báo cái việc này ra ngoài.
Mặc dù phần thưởng này nghe có chút kỳ lạ, nhưng khảo sát, luôn luôn cần một
chút phần thưởng khích lệ, đúng không?
Đã đi đường thẳng không được, vậy chúng ta đảo ngược lại, ha ha."
"Thưa ngài..."
"Tới đi, không sai biệt lắm, có thể bắt đầu."
...
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
"Bé Rasma, đúng, chính là như vậy, đánh hắn, đánh hắn, đánh hắn mạnh lên cho
ta, meo!"
Pall ngồi trên bờ vai Rasma không ngừng quơ quơ hai chân trước của mình, chỉ
huy phân thân của Rasma tiếp tục tiến hành hành hung Valoti.
Valoti rất mạnh, nếu như không mạnh hắn cũng không dám một người đi ám sát
cả nhà của Đại chủ giáo, càng là khiến cho Đại chủ giáo bị thương không thể
nào vãn hồi.
Nhưng bây giờ, hắn cảm giác mình giống như một câu chuyện cười.
Đầu tiên là cơ thể của mình không hiểu sao mà bị đông cứng, đợi đến khi mình
tỉnh táo phá tan cấm chế, con mèo mình vốn đang bắt trong tay, đã rơi vào trong
tay của người kia.
Sau đó, cái người kia bắt đầu tiến hành tấn công mình, phòng ngự mình thật vất
vả mới bố trí được, ở trong mắt đối phương tựa như là đống gỗ do trẻ em xếp,
nhẹ nhàng đẩy một cái thì đã ngã vỡ thành từng mảnh.
Mỗi lần đối phương đều đánh mình bầm dập, mà đòn tấn công của mình, thì lần
lượt bị đối phương tránh né thoải mái.
Chiến cuộc từ lúc vừa mới bắt đầu đã biến thành đơn phương chèn ép, nhưng
sau khi đánh được một hồi, đối phương rõ ràng có động tác kiềm chế lại, giống
như là chỉ là cố ý để mình bị thương thêm chứ không có ý định giết mình.
Hoặc là nói, đối phương ngay từ đầu đã không muốn giết mình ngay lập tức, chỉ
là ngay từ đầu ra tay nặng một chút để tin chắc rằng mình không chết dễ như
vậy, mà bây giờ đối phương bắt đầu tiến hành căn nhắc trên một góc độ khác.
Cả quá trình bị người khác cầm nắm trong lòng bàn tay này, để Valoti vô cùng
uất ức.
"Ầm!"
Valoti lắc người đứng lên từ trong đống đổ nát, vị trí nhiều chỗ trên người đã
thấy xương trắng lòi ra, mà lúc này, Rasma cũng dừng tay.
"Bé Rasma, vì sao mà ngươi không trực tiếp giết hắn thế?" Pall hỏi.
Rasma không có trả lời.
"Cái bộ phân thân này của ngươi không biết nói chuyện sao, vậy cái biết nói
chuyện đang ở chỗ nào thế?"
"Ở chỗ này."
Rasma thứ hai xuất hiện, ở bên cạnh ông ta, còn có Karen.
"A, bé Karen của ta, cậu chắc là sợ hãi lắm, mèo ở chỗ này, cậu không cần sợ."
Pall lập tức tung người bay tới, muốn bổ nhào vào trong ngực Karen, nhưng
Rasma chặn lại ở giữa, bắt lấy Pall, đi tới vị trí bên ngoài.
Rasma nhìn về phía Valoti, nói:
"Đánh bại hắn, ta sẽ cho ngươi cơ hội để sống."
Valoti hỏi: "Ngài nói sẽ giữ lời?"
Rasma nhẹ gật đầu, nói: "Đương nhiên, Tahisen ta hứa hẹn luôn giữ lời."
"Tốt, ta đáp ứng ngài." Valoti cười nói, "Ta tranh thủ kéo thêm một cái đệm
lưng."
Tất nhiên, hắn không tin tưởng đối phương sẽ thả mình.
"Các ngươi có thể bắt đầu."
Rasma mang theo Pall hạ xuống trên một chỗ sườn nói, ông ta lấy từ trong ống
tay áo ra một chiếc bút lông ngỗng và một quyển vở, giống như là một người
thầy đang coi thi, chuẩn bị ghi chép kết quả.
Pall nghi ngờ nói: "Bé Rasma, chả lẽ ngươi chán đến điên rồi sao, nhất định
phải chơi trò này?"
"Không tốt sao, lúc gia đình đoàn tụ chắc chắn sẽ có một tiết mục, đó chính là
tiểu bối bước lên sân khấu để biểu diễn tài nghệ."
Pall trừng mắt nhìn, lập tức nói: "Người trưởng bối kia cũng sẽ chuẩn bị quà
tặng kỹ càng cho hậu bối."
"Đương nhiên, ta có chuẩn bị, đó chính là nhận Karen làm học trò của ta."
"Chuyện này... Ngươi xác định cái đó là phần thưởng à?"
"Nếu như nó biểu hiện không được tốt, ta mới có thể thu nó làm học sinh của
ta."
"Vậy ai sẽ đánh giá biểu hiện tốt hay xấu?" Pall lập tức bắt lấy điểm quan trọng
của vấn đề.
"Đương nhiên là ta." Rasma nói một cách đương nhiên.
Đây là một biện pháp tốt mà Rasma nghĩ tới, nếu như cho Karen một cái thân
phận học trò của mình, như vậy cũng không tính là để lộ thân phận thật sự của
Karen, lại có thể để bên phía Thần Giáo thật sự chú ý tới nó.
Trong cách nhìn của Rasma, làm vậy thì dù sao cũng tốt hơn Karen tiếp tục một
mình sinh trưởng trong hoang dã, cũng là cách mà ông ta nghĩ đến để khiến cho
Karen dần dần thoát khỏi sự ảnh hưởng của ông nội mình và có một cơ hội để
quay đầu.
Về phần nói làm học trò của mình không tốt, trước đó Wilker cũng rất thảm,
Rasma lơ đễnh, ông ta không cảm thấy mình đã thiếu Wilker, tất cả uất ức mà
Wilker chịu bây giờ, trong tương lai đều sẽ được đền bù gấp bội.
Mình, thế nhưng là rất dứt khoát từ bỏ vị trí Đại tế tự, không chỉ để cho phái hệ
khác trong giáo không kịp phản ứng, cũng làm cho Thần Điện đều trở tay không
kịp, tất cả mọi thứ, cũng là vì để lại vị trí cho vị đằng sau kia.
Tóm lại, mặc kệ Karen biểu hiện thế nào, Rasma đều sẽ thu Karen làm học sinh
của mình.
Rasma không khỏi quay đầu nhìn về phía sau một chút: Ta làm như vậy, ngươi
cũng không tìm ra lý do để phản bác ta đâu nhỉ?
"Ha ha, nó dù sao cũng là cháu trai của Dis, thật hy vọng nó có thể mang đến
cho ta một chút vui mừng."
Pall đáp lại nói:
"Ngươi xác định là vui mừng… Mà không phải là kinh hãi?"