“Anh tỉnh rồi?”
Karen theo thói quen đưa tay ra và xoa xoa bộ lông mềm mại ở dưới cằm của
Puer:
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Buổi trưa, sáng sớm anh mới trở về phòng ngủ.”
“Ừ.”
“Mà này, anh và vị hôn thê của anh là yêu nhau trong hư không sao, rõ ràng đã
lâu như vậy không gặp nhau rồi mà có cảm giác như quan hệ tốt hơn so với lần
trước.”
“Tối hôm qua nghe lén bọn tôi nói chuyện à?”
“Không có, tôi chỉ là vô tình đi ngang qua thôi, định hỏi anh là có muốn ăn đêm
hay không, sau đó thì phát hiện hình như anh không có rảnh.”
“Anh còn có dáng vẻ của một người lớn không vậy.”
“Ồ, người lớn ai mà không thích xem trộm diễn biến tình cảm của thế hệ trẻ
chứ? ’
“Vậy anh đã ăn chưa?”
“Ăn rồi chứ, tôi trở về nhà thì lập tức cảm thấy lười biếng, sau đó năm ăn các
loại thức ăn vô cùng ngon, cậu có biết loại cảm giác này không?”
“Ồ, vậy chúc mừng anh.”
“Chúc mừng tôi cái gì?”
“Chúc mừng anh mặc dù không được gả đi, nhưng lại được trải qua cảm giác về
nhà mẹ đẻ.”
“Meo!!!”
Karen thức dậy, đi vào nhà tắm, sau khi rửa mặt thì thay một bộ quần áo thoải
mái rộng rãi hơn.
Puer đã nhấn chuông từ lâu.
Berger bưng cơm trưa của Karen đến. Như thường lệ, đó là một bữa trưa rất
thịnh soạn nhưng lại nhàm chán, nhưng mà lần này Karen lại ăn nó một cách rất
là thích thú, mặc dù căn nhà ở thành phố của anh cũng có phòng bếp nhưng
trước đây anh căn bản không có nhiều thời gian để tự nấu ăn, anh thường xuyên
ăn uống có một bữa.
Cho dù trong trường hợp nào thì bếp trưởng của gia đình Ellen vẫn luôn đứng
đầu trong việc nấu ra những bữa ăn ngon.
Chờ Karen ăn xong, berger đưa cho Karen một chiếc khăn ướt để lau tay và nói:
“Thưa anh, anh Mike đã chuẩn bị xong.”
“Được rồi.”
“Anh muốn so tài cùng anh Mike sao?”
“là để cho anh ấy chỉ dạy cho tôi, bởi vì tôi còn không biết đánh nhau/”
Karen đi xuống nhà, nhìn thấy Mike đang ngồi một mình ở trong phòng khách
nhỏ uống trà, thấy Karen đi xuống, Mike đầy xe lăn lại gần Karen.
“Anh cảm thấy nơi nào thì thích hợp.”
“Nghĩa trang đi, nơi đó vừa yên tĩnh, cảnh vật cũng được.”
Nếu như là những người khác, cho dù có là khách quý đi nữa thì dám dùng thái
độ bất kính đó để nói những lời như vậy với nghĩa trang của gia đình thì Mike
nhất định sẽ trở mặt, bởi vì không tôn trọng tổ tiên có nghĩa là cũng xúc phạm
những người cùng thời.
Nhưng Karen thì khác, vì Mike đã được tận mắt chứng kiến Karen “đánh thức”
tổ tiên của mình.
Nếu tổ tiên đã không để tâm... Thì anh cũng không có lý do gì phải để ý.
Karen cưỡi ngựa, Mike thì được berger đẩy xe lăn đi từ từ, không cố ý đi nhanh,
chỉ đơn giản là đi tản bộ đến nghĩa trang.
Có trại ngựa, lâu đài, trang viên, cỏ xanh mướt quanh năm.
Những Karen không nghĩ là anh đã ngu ngốc khi vào tối hôm qua anh đã khoe
với Eunice rằng anh đã vay tiền để mua một căn nhà, bởi vì trong cái trang viên
khổng lồ này, Eunice như một cô gái nhỏ bé, sẵn sàng cho cuộc hôn nhân, và
khi cô ấy bước vào “căn nhà trong tòa nhà” đó, cô ấy sẽ là chủ nhân.
Karen nhìn thấy căn nhà gỗ cạnh nghĩa trang, trên những bậc thang của căn nhà
gỗ, Judea trong một bộ quần áo giản dị đang ngồi đó, chống cằm nhìn Karen
đang đi đến.
“Anh đến đây để bái tế tổ tiên à?” Judea hỏi.
“Ha ha.”
Karen cười lên một tiếng, không trả lời câu hỏi của Judea, lần trước gã bá tước
Recar đã quỳ xuống trước mặt anh.
“Ở nơi này đi.” Karen nói với Mike.
“Được thôi.”
Karen xuống ngựa, và cơ thể của Mike bỗng bốc cháy, “chân” của anh xuất
hiện, Mike đứng lên.
“Đây là đang muốn đánh nhau sao?” Judea tò mò chạy đến hỏi, “Anh muốn
đánh nhau cùng Mike sao?”
“Tôi muốn Mike chỉ dạy cho tôi một chút.”
“Vậy tôi thì sao, tôi cũng đang chán, để tôi chỉ cho anh.” Judea háo hức muốn
thử đánh nhau.
“Không.” Karen từ chối.
“Để tôi đi, dù sao cũng là đánh nhau thôi mà, Mike chắc chắn sẽ không dám
đánh thật với anh, như vậy thì chỉ dạy được cái gì chứ? Tôi cũng không giết anh
mà, đúng không?”
“Judea, cô không được vô lễ với Karen như vậy.” Mike trách mắng Judea.
“Không sao, cô ấy nói không sai.” Karen giơ tay ngăn Mike lại, “Tôi sẽ cùng
Judea so tài trước một chút vậy.”
Karen sở dĩ không muốn chọn Alfred chính là vì Alfred chắc chắn sẽ không ra
tay với anh, nhưng thật ra thì cả Mike cũng như vậy.
“Được rồi.” Judea lùi về phía sau mấy bước, “Anh muốn giữ khoảng cách là
bao nhiêu?”
“Một trăm mét, được không?”
“Xa như vậy sao, mà cũng đúng, anh là sơ cấp thần quan, cách xa một chút
cũng tốt.”
“Karen, tôi sẽ quan sát.” Thấy Karen nhất định muốn làm như vậy, Mike chỉ có
thể đồng ý, nhưng vẫn giữ nguyên trạng thái cơ thể đốt cháy để tiện cho việc lao
vào khống chế kịp thời.
“Đừng lo lắng, Mike, tôi biết phải làm gì mà.” Judea khẽ xoay cổ.
“Cô muốn làm gì trong lòng cô hiểu rõ nhất.” Karen nhắc nhở Judea.
Anh mắt của Judea ngay lập tức trầm xuống.
Karen bất đắc dĩ nói: “Tôi không có nói sai.”
Judea có chút nghi ngờ nhìn Karen một lúc, sau đó gật đầu một cái rồi nói:
“Được rồi, tôi biết rồi, anh hãy cẩn thận đi.”
Karen nhìn về phía Mike, nói: “Mike, một khi có vấn đề gì xảy ra, hãy ra tay
đi.”
“Được, Karen, tôi biết rồi.”
“Được.”
Karen lùi lại về sau vài bước, sau đó giơ tay lên, nói: “Có thể bắt đầu rồi.”
Judea ép hai tay xuống, hai thanh kiếm bằng băng sắc bén xuất hiện trong tay
cô, cô ném thẳng chúng về phía Karen.
“Bức tường bảo hộ.”
Trước người Karen bỗng xuất hiện một bức tường lớn màu đen, chắn ngang hai
cây kiếm băng, băng nổ tung, bức tường đen bị thủng hai lỗ lớn nhưng rất
nhanh sau đó đã được Karen sửa lại như ban đầu.
Đây chẳng qua chỉ là mới làm nóng người.
Trên tay Judea lúc này xuất hiện một tầng sương lạnh, cả người cô nhanh chóng
lao thẳng đến chỗ Karen.
Mike nhìn thấy cảnh tượng này thì có chút kinh ngạc.
Hệ thống tín ngưỡng của gia tộc Ellen có hai thuộc tính là nước và lửa, trong
hai thuộc tính này thì bản chất của thuộc tính ước là băng và bản chất của thuộc
tính lửa chính là dung nham, cho nên mặc dù Judea là cấp bậc thứ ba của hệ
thống tín ngưỡng nhưng mà cô đã tinh thông sức mạnh thuộc tính nước một
cách tỉ mỉ thì có thể nói đó chính là khoảng cách về năng lực.
Đối mặt với Judea, người đã lựa chọn áp sát, Karen không thể chậm trễ hơn
nữa, anh biết sự tuyệt vọng của các linh mục cấp dưới khi đối mặt với những
người áp sát, giống như người vừa cao vừa lùn mà ngày hôm qua anh đã giết
kia.
“Giáp Hải Thần!”
Một bộ giáp màu xanh lam xuất hiện trên người Karen, tạo thành một cảm giác
đặc biệt, vô cùng bí ẩn.
Nhìn thấy một màn này, Judea cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng mà tay trái
của cô vẫn biến ra một con dao găm bằng băng, lấy tốc độ cực kỳ nhanh lao
người về phía trước mặt Karen, nhằm vào bụng Karen trực tiếp đánh đến!
“Keng!”
Dao băng đâm vào áo giáp của Karen nhưng không hề tạo bất kỳ tổn thương gì
cho anh được, bởi vì dòng nước bên trong bộ áo giáp đã làm cho dao băng bị
tan chảy.
Judea vô cùng kinh ngạc nhìn Karen, đây là loại thần chú gì vậy!