nhanh chóng mở rộng, Trật Tự - Lồng Giam xuất hiện phòng ngự.
Nhưng Peder chỉ nghiêng mũi thương một phát, vậy mà trực tiếp đẩy lùi thuật
pháp đang hình thành, cũng không có chờ đến lúc hắn lại vung thương tới, trước
mặt hắn lại xuất hiện một cái Trật Tự - –Lồng Giam khác.
Dưới sự bất đắc dĩ, Peder chỉ có thể dùng lực mà đâm tới.
"Ầm!"
Trật Tự - Lồng Giam bị phá hủy, nhưng mũi thương cùng với luồng khí vẫn gào
thét mà lao về phía Karen, nhưng trước người của Karen cũng đã lại bố trí xong
bảy tầng Trật Tự - Lá Chắn.
Tốc độ ngưng tụ thuật pháp của tên này sao lại nhanh như vậy chứ?
Dựa vào lá chắn ngăn cản, Karen lùi ngươì về phía sau, đợi đến khi Peder rút
thương lại kết thúc đợt tấn công thứ nhất, Karen lại quay trở lại chỗ đứng lúc
trước.
Ophelia đang đứng ở phía sau một cây đại thụ, cô ta mở miệng nói: "Để tôi tới
đi."
"Họ của hắn là Simosen."
Đây là Karen đang cảnh cáo Ophelia, đối phương là Hoàng tộc của Luân Hồi
Thần Giáo.
Một sự thật rất bi thương đó là người của Luân Hồi Thần Giáo ở chỗ này vừa
mới dùng phương pháp rất tàn nhẫn mà phá hoại linh hồn của một người dân
Đảo Ám Nguyệt ngay trên đảo, nhưng bản thân Ophelia là công chúa của tộc
Ám Nguyệt lại không tiện để ra tay.
Thế giới này, hiện thực vẫn luôn tàn nhẫn như vậy.
Một quyển trục, bị ném xuống dưới chân Karen.
Karen nhặt quyển trục lên, truyền năng lượng linh tính vào trong rồi quăng
xuống dưới, trận pháp bên trong quyển trục khởi động, một trận pháp dịch
chuyển cỡ nhỏ xuất hiện, một chuôi kiếm trồi lên.
Bắt lấy chuôi kiếm, Karen rút thanh đại kiếm màu tím kia của Ophelia lên.
Mà lúc này, Peder ở đối diện cũng đang an ủi người yêu của mình:
"Em trốn ra xa một chút, chờ anh giải quyết xong hắn rồi sẽ dẫn em đi ăn cái gì
đó, bây giờ em có thể suy nghĩ một chút, đợi chút nữa mình muốn ăn gì, ha ha,
hoặc là, ta dẫn em đến nhà hàng của cơ thể này đi, để cha của cô ta làm đồ ăn
cho chúng ta ăn, ông ta chắc chắn sẽ rất cố gắng mà chế biến thức ăn."
Hai người đàn ông mỗi người đều mang theo một người phụ nữ bên cạnh, đồng
thời, cũng không thèm để ý đến đối phương, sau khi kết thúc hiệp giao chiến
đầu tiên đều nói mấy câu với người phụ nữ bên cạnh.
Đây là một hành vi cực kỳ ngu xuẩn trong lúc chiến đấu nhưng bây giờ lại cùng
xảy ra, bởi vì hai người đều cảm thấy mình đã thắng chắc.
Karen mở miệng nói: "Nếu như một lát nữa cô thấy tôi sử dụng thứ mà tôi
không nên sử dụng..."
Ophelia đáp lời: "Tôi sẽ giả bộ như không nhìn thấy."
"Không phải, ý của tôi là cô phải ra tay, tranh thủ giữ hắn ta lại đây mãi mãi."
Ophelia sửng sốt một chút, lập tức nói: "Được rồi."
Hai người đàn ông đều nói xong điều mình cần nói, ánh mắt nhìn nhau, sau đó
cùng xông về phía nhau.
Một bên là trường thương, một bên là đại kiếm, sau khi lao đến, binh khí của
hai bên bắt đầu nhanh chóng va chạm.
Gray cũng sử dụng trường thương, Karen cũng rất quen thuộc với cách sử dụng
thương, sau khi giao chiến một lần nữa, đối phương bổ sung thêm thuật pháp
vào cùng trường thương để tấn công tạo thành phiền phức không nhỏ đối với
Karen.
Nhưng đều bị Karen ngăn cản lại.
Còn Karen thì cũng đang không ngừng gia tăng sức mạnh của Lưỡi Đao Ám
Nguyệt, nhưng người ngoài nhìn vào thì trên thanh đại kiếm màu tím cũng
không phải sáng lên hào quang đỏ sậm, mà là rực cháy một ngọn lửa nóng
bỏng.
Tới đi!
Peder rõ ràng cảm giác được thế công của đối thủ trước mặt đang dần tăng lên,
càng làm cho hắn nghi ngờ là, thế công đối phương dâng lên cực kỳ đều đều,
đều đều giống là đang tiến hành một loại khắc chế nào đó!
Sự thật cũng đúng là như thế, Karen lo lắng nếu lập tức sử dụng sức mạnh Ám
Nguyệt quá lớn, sẽ dẫn đến Con Mắt Ám Nguyệt của mình bị lộ ra ngoài.
Thanh trường thương của Peder liên tục vung đến, hết sức tấn công để lấy lại
quyền chủ động, còn bên phía Karen, chỉ có thể tiếp tục không ngừng truyền
năng lượng Ám Nguyệt, từng bước gia tăng hiệu quả của của thuật pháp Lưỡi
Đao Ám Nguyệt.
Thời gian dần trôi qua, Karen đã không có cách nào để dành thời gian suy nghĩ
đến từng chi tiết, phần lớn suy nghĩ đều đặt ở việc khống chế sức mạnh của
mình, cho nên bố cục trận chiến lúc này đó là, Peder vẫn đang muốn dành lại
quyền chủ động không thể không biến thế công thành thế thủ để tiếp chiêu càng
ngày càng mạnh hơn của Karen.
Rốt cục, trên ngọn thương của Peder phát sáng, một cơn lốc xoáy xuất hiện,
Karen chém nát vòng xoáy chỉ bằng một kiếm, nhưng lập tức những luồng sóng
khí bắn ra tung tóe, khiến hai bên kéo giãn khoảng cách với nhau, kết thúc hiệp
chiến đấu thứ hai.
"Em à, hắn..."
"Hắn ta mạnh hơn trong tưởng tượng của anh một chút, nhưng cũng không có
vấn đề gì lớn."
Karen cũng lui về tại chỗ, sau một hồi chiến đấu, cảm thấy bản thân cũng không
có mệt mỏi chút nào, nhưng trên trán đã xuất hiện không ít mồ hôi, đều là mệt
vì phải khống chế sức mạnh.
Sau khi Karen đã dung hợp được Con Mắt Ám Nguyệt thì vẫn chưa kịp thích
ứng chuẩn bị chút nào, tỉnh lại sau giấc ngủ rồi ăn hai bữa cơm cuối cùng là tới
đây, nói ngắn gọn, anh vẫn chưa điều khiển được sức mạnh của mình hoàn toàn.
Ophelia đứng ở phía sau thân cây mở miệng nói: "Cẩn thận, hắn ta còn chưa
dùng hết sức, chỗ đáng sợ nhất của Luân Hồi Thần Giáo đó là sử dụng Khế ước
Luân Hồi."
"Tôi biết, nhưng tôi rất hy vọng rằng hắn sẽ dùng."
Lần trước khi đối mặt Tarina, cũng chính là cô gái thuộc Luân Hồi Thần Giáo
kia, Karen phát hiện rằng xiềng xích của mình có thể giải trừ Khế Ước Linh
Hồn của Luân Hồi Thần Giáo, cho nên, anh thật sự rất hi vọng đối phương có
thể sử dụng nó ở trước mặt mình, như vậy thì mình có thể kết thúc trận đấu này
dứt khoát hơn một chút.
Ừm...
Karen khẽ nhíu mày, cũng đều là họ Simerson, là cùng một nhà, Karen nhớ kỹ
đội trưởng từng tự nhủ rằng, Bertha nói cho ngài ấy biết, cô gái tên gọi Tarina
kia có một người anh trai, thích mang theo linh hồn của bạn gái đi khắp nơi tìm
kiếm tế phẩm để chung sống.
Chính là hắn ta sao?
Cho nên, em gái của ngươi là chết trong tay ta?
Peder vặn vặn cái cổ hai cái, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, nói: "Em à, anh cũng
phải giải quyết tên này nhanh một chút."
Nói xong, hắn dùng mũi thương cắt một đường trên lòng bàn tay mình, lại bắt
lấy trường thương trong tay, thanh trường thương nhuốm máu phát ra âm thanh,
giống như là đang tiến hành đáp lại chủ nhân của nó.
Trên người của Peder được bao trùng một vầng hào quang màu bạc, khí thế toàn
thân tăng lên một thêm một cấp.
Karen thì là hai tay nắm chặt lấy thanh đại kiếm, anh rất chờ mong đối phương
sẽ sử dụng linh hồn để hợp thể, nhưng rất hiển nhiên là đối phương có vẻ còn
không có ý định dùng, có lẽ, mỗi lần sử dụng Khế Ước Linh Hồn thì hắn ta sẽ
rất đau đớn hoặc là đánh đổi một cái giá không nhỏ cho nên đến bây giờ còn
không nỡ dùng.
Vậy thì ta sẽ đánh đến khi ngươi dùng mới thôi!
Hai bên lại cùng lao vào nhau thêm một lần nữa, trường thương của Peder lóe
lên, đâm về phía của Karen.
Trong nháy mắt Karen cũng phát ra năng lượng Ám Nguyệt lên thanh đại kiếm,
bây giờ anh cảm thấy ánh mắt của mình đang bắt đầu ngứa, thiếu một chút nữa
thôi thì Con Mắt Ám Nguyệt đã hiển ra, có thể nói, bây giờ đã là giới hạn sức
mạnh mà anh có thể sử dụng.
Nhưng sức mạnh này cũng đã đủ đáng sợ!
Peder trông thấy hai tay Karen giơ kiếm bổ về phía của mình, cho đến bây giờ,
hắn ta vẫn không thể nào hiểu được lúc chiến đấu đối phương tại sao phải đốt
lửa trên thanh đại kiếm của mình, chẳng lẽ đối phương muốn dùng cách này để
khiến mình bị bỏng?
Là do năng lượng linh tính quá nhiều nên không có chỗ để dùng hay sao, hiển
nhiên đối phương lại phạm sai lầm khi lãng phí năng lượng lúc chiến đấu này,
mà bây giờ càng tái phạm nghiêm trọng hơn.
Tuy vậy thì Peder vẫn còn do dự một chút, thu hồi thanh trường thương đâm ra,
không còn tiếp tục thay nhau tăng thế công mà lựa chọn đỡ đòn.
Karen bổ một kiếm xuống, bị đối phương ngăn cản, sau đó lúc vung lên kiếm
thứ hai, hai chân Karen đã rời khỏi mặt đất, thanh đại kiếm trong tay bây giờ
bởi vì bị truyền quá nhiều sức mạnh Ám Nguyệt vào trong cho nên tốc độ của
nó đã vượt ra khỏi sự khống chế của Karen, giống như xe lửa đứt phanh, Karen
chỉ có thể nắm lấy tay vịn để bản thân mình không bị bay đi theo